A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Nụ tình

Vậy là từ đó mỗi lần có điều gì tâm sự, Tuấn lại viết thư gửi Cẩm Thúy. Khi thì anh muốn Thúy sáng tạo hình tượng về vẻ đẹp vĩnh cửu của nỗi buồn chia ly, hoặc có thư anh chợt nghĩ tới một ý tưởng sống động về niềm hân hoan trong sáng tạo.

Thật bất ngờ Tuấn nhìn thấy cái túi thổ cẩm đó nằm trên bãi cỏ xanh vào một buổi sáng. Anh thường đi dạo quanh vườn hoa mỗi ngày. Không lẽ ai ném đi cái túi đẹp thế kia. Những ô hình quả trám tím sẫm có viền vàng nhạt như chùm hoa nở bừng trên nền cỏ non. Nhìn quanh quẩn không thấy ai, Tuấn bước tới nhặt cái túi lên. Anh thấy trong đó là một tập giấy trắng có nhiều hình vẽ nụ hoa khác nhau, khi thì e lệ, khi lại tươi tắn như lời chào đón của tâm hồn con người. Dưới mỗi bức họa đều ghi phác thảo với cái tên “Nụ tình”. Nhìn nét vẽ và chữ ký ở dưới, Tuấn đoán tác giả phải là cô gái còn trẻ lắm.   
 
Tuấn bồi hồi với sự tình cờ này. Những buổi sáng sau đó, Tuấn lại mang cái túi ra bãi cỏ để chờ xem có ai đến nhận. Anh cứ thầm ước sẽ được gặp cô gái đó. Một tuần trôi qua, Tuấn giữ những bức phác họa “Nụ tình” đó và cái túi, coi chúng như một món quà của thiên nhiên trao tặng.

Tuấn sống một mình ở khu tập thể viện văn hóa và rất yêu âm nhạc. Công việc nghiên cứu là niềm say mê và là sự nghiệp lớn lao của anh. Còn âm nhạc là sự an ủi và giải thoát nỗi cô đơn thầm lặng mà chúng luôn luôn giày vò anh bởi một mối tình bị tan vỡ. Suy sụp tinh thần, Tuấn tự quyết định “tu” trong phòng kín đầy sách vở và chiếc bàn ở thư viện khoa học để quên đi mọi nỗi sầu muộn. Vậy mà giờ đây những bức phác họa tươi tắn ấy đã làm anh trào lên cảm xúc xao xuyến mơ màng. Mặc dù mới bước sang tuổi ba mươi nhưng Tuấn coi mình đã già và muốn xa lánh mọi sự ganh đua và mọi cuộc tiếp xúc với các nhan sắc. Anh sợ và bị ngấm một cảm giác luôn luôn ngờ vực ánh mắt của các cô gái. Thật kỳ lạ, những “Nụ tình” kia đã thắp lên một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn anh.

Tuấn cầm tập ký họa đến một số họa sĩ để dò hỏi về chữ ký và tên tác giả của chúng. Dù sự kiếm tìm chừng như vô vọng, đến đâu anh cũng để lại địa chỉ và số điện thoại của mình để mọi người có hay tin gì thì nhắn hộ… Rồi mọi chuyện vây quanh Tuấn là những chồng sách, những thư mục nạp đầy những “file” thông tin khô khan chuẩn bị cho luận án tiến sĩ sắp đến. Tuấn mải miết với hàng ngàn trang sách. Mỗi khi mỏi mệt anh mang những bức họa kia ra xem và trước mắt anh lại hiện ra cả một vườn hoa kỳ ảo với một cô gái chạy tung tăng…

***

Bất ngờ, vào một buổi sáng chủ nhật Tuấn nhận được bức thư trên có ghi một cái tên người gửi rất đẹp là Cẩm Thúy. Anh hồi hộp đọc từng chữ một.

“Thưa anh,
Thú thật Cẩm Thúy đã tưởng rằng sẽ vĩnh viễn mất những bức phác họa đó rồi. Ngỡ đã quên đi nhưng gần đây Cẩm Thúy có dịp gặp một thầy giáo nói anh là người nhặt được cái túi và những bức vẽ của Thúy và muốn tìm gặp để trả lại. Anh thật tốt, Thúy viết thư này trước hết cám ơn anh nhiều và xin hẹn gặp anh trong cuộc triển lãm đầu tiên của Thúy. Còn những bức họa về “Nụ tình” ấy xin để lại nơi anh làm kỷ niệm. Vì hiện tại Thúy ở rất xa, rất xa…

Cẩm Thúy”

Mặc dù vậy ở cuối thư vẫn có ghi địa chỉ liên lạc tại một trạm bưu điện nên Tuấn thấy rất vui vì có thể viết thư cho Cẩm Thúy. Vậy là từ đó mỗi lần có điều gì tâm sự, Tuấn lại viết thư gửi Cẩm Thúy. Khi thì anh muốn Thúy sáng tạo hình tượng về vẻ đẹp vĩnh cửu của nỗi buồn chia ly, hoặc có thư anh chợt nghĩ tới một ý tưởng sống động về niềm hân hoan trong sáng tạo. Nhất là vào dịp bảo vệ luận án tiến sĩ, Tuấn lại viết thư cho Cẩm Thúy về một bố cục dày đặc những họa tiết về sự tương phản trong triết lý âm dương của người Việt cổ.

Ngược lại, với mỗi bức thư của Tuấn bao giờ họa sĩ Cẩm Thúy cũng đáp lại bằng một phác thảo hình tượng rất độc đáo để diễn đạt những sự đồng cảm với ý tưởng nhân văn của Tuấn. Đồng thời dưới những hình tượng phác họa bao giờ Cẩm Thúy cũng ghi lời cám ơn và mong muốn được trao đổi bằng thư thường xuyên với anh.

Tuấn thấy lạ vì sao chưa một lần Cẩm Thúy gọi điện để nói chuyện với anh. Có lần Tuấn đến trạm bưu điện mà Thúy đăng ký hộp thư để dò hỏi địa chỉ, nhưng bị cô nhân viên bưu điện từ chối vì đó là yêu cầu của chủ nhân. Tuấn ngạc nhiên không hiểu vì sao lại có chuyện như vậy. Nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, Tuấn đành chịu quay về, lòng đầy tiếc nuối. Tối hôm đó Tuấn cứ tưởng tượng ra hàng chục gương mặt đáng yêu khác nhau của Cẩm Thúy, và thêm chiếc khăn hồng choàng qua bờ vai gầy hay cái mũ bê rê trắng đội nghiêng nghiêng che cặp mắt trong veo mơ mộng. Cứ tưởng tượng thế rồi anh mỉm cười...

Lại có đêm anh chợt chạnh lòng nhớ lại gương mặt luôn cau có của Liên, người bạn gái năm nào. Đối với Liên, bao giờ Tuấn cũng chỉ là kẻ ngờ nghệch, vụng về, chẳng làm được việc gì đến nơi đến chốn. Có lần Liên còn giễu anh trước mặt bạn bè, rằng đến việc hôn người yêu cũng không trọn vẹn, lúc nào cũng chỉ công việc, công việc và công việc. Liên còn hay gặng hỏi Tuấn, nào là sáng nay gặp ai, ăn trưa với cô nào; nào là chiều về mấy giờ, hẹn nhau không được chệch nửa phút… Những là lệnh và lệnh.

Nhiều lúc, anh cho đó là cá tính của Liên nên cố chịu đựng, nhưng rồi cái tật lắm lời và hay tra khảo ấy của Liên đã tạo nên một khoảng trống giữa hai người từ lúc nào. Và khoảng cách ấy ngày càng lớn, càng gay gắt. Rồi chính Liên lại là người nhất quyết đòi chia tay, vì cô cho là Tuấn chỉ được cái mẽ học giả, nhưng vô tích sự và không có tương lai. Thời gian trôi đi, còn lại trong lòng Tuấn cảm giác hụt hẫng, buồn váng vất một thời gian dài... Giờ đây, không ngờ những nét vẽ nụ hoa của cô gái trẻ kia đã đánh thức trái tim đã ngủ quên trong nỗi sầu muộn của Tuấn mấy năm qua.


***

Và niềm vui thật sự đến với Tuấn khi nhận được giấy mời của Cẩm Thúy đến dự triển lãm với chủ đề “Nụ tình” tại nhà trưng bày thành phố, nhưng kèm theo giấy mời Cẩm Thúy còn viết vài dòng ngắn ngủi cho Tuấn ở phía sau: “Có thư anh nói rất mong được gặp Thúy. Dịp gặp ấy sắp đến rồi, Thúy cũng rất vui nhưng anh sẽ thất vọng đấy. Và nếu điều đó xảy ra thì có thể gặp em hoặc không là tùy ở anh. Anh quay đi cũng không muộn”.

Tuấn bật cười, thấy yêu sự hóm hỉnh của Cẩm Thúy. Anh tin chắc Cẩm Thúy sẽ là một cô gái xinh đẹp, ngộ nghĩnh, đầy cá tính. Bởi những nét vẽ đầy sức biểu cảm ấy đã in sâu trong tâm trí anh, nhất là trong những lúc buồn rầu hoặc khó khăn “Nụ tình” đã an ủi anh, đã thôi thúc anh phá bung cái căn phòng lạnh lẽo bấy lâu nay, để ánh sáng của cuộc đời tràn vào.

Tuấn bước vào phòng triển lãm với cảm xúc thật ngỡ ngàng khi quanh anh là những nụ hoa rạo rực sức sống. Phòng tranh thật là độc đáo. Năm chục tác phẩm chỉ một đề tài “Nụ tình”, tất cả đều không đề từ và mỗi “Nụ tình” nói ra những cảm xúc từ hồn họa sĩ. Anh chợt nhận ra hình như niềm hân hoan trước ánh sáng dịu dàng của mùa thu đang tràn về đúng như ý tưởng của anh đã từng tâm sự với Cẩm Thúy. Và kia là những nét ẩn giấu bày tỏ phiền muộn đầy lo toan của một “Nụ tình” trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên bao vây. Nhưng chúng, những nụ hoa ấy, đang gắng gỏi một mình lóe lên như một ngọn lửa dù nhỏ nhoi nhưng lại tiềm tàng sức mạnh. Tuấn quên đi sự ồn ào của hàng trăm người xem đang bàn tán về những tác phẩm của Cẩm Thúy. Anh đang say sưa thì chợt có tiếng loa vang lên:

– Đã đến giờ khai mạc phòng tranh của họa sĩ trẻ Cẩm Thúy. Trân trọng mời các quý vị gặp gỡ tác giả.

Ai nấy đều háo hức chờ đón cô họa sĩ trẻ. Tuấn thấy trong lòng mình rộn ràng bao niềm vui và hướng lên phía trước. Người chủ trì tươi cười nói to:

– Xin giới thiệu! Đây, họa sĩ Cẩm Thúy!

Quả nhiên trước mặt Tuấn là một cô gái có gương mặt trái xoan với đôi mắt ngời sáng như anh hình dung. Mọi người vỗ tay nhiệt liệt chào mừng họa sĩ Cẩm Thúy. Người họa sĩ trẻ có nụ cười rất tươi, cô cứ cúi chào mọi người và thỉnh thoảng giơ hai tay ra phía trước như bày tỏ lời cám ơn rồi lại cúi mình mà không nói một lời nào. Tiếng ông Chủ tịch Hội Mỹ thuật thành phố lại vang lên:

– Thưa quý vị, mặc dù họa sĩ không nói được với chúng ta nhưng các “Nụ tình” của tác giả lại cất tiếng. Tác phẩm của chị đã nói được rất nhiều điều sâu sắc về cuộc sống, tư tưởng và cảm xúc mạnh mẽ về hình tượng cũng như màu sắc phong phú đúng như âm hưởng của mùa xuân đang trào dâng trong mỗi chúng ta. Tôi xin thay mặt tác giả gửi lời cám ơn tất cả các quý vị và xin tuyên bố khai mạc triển lãm “Nụ tình”.

Tuấn giật mình khi nghe tin Cẩm Thúy không nói được. Cô bị câm ư? Thì ra bấy lâu nay Thúy chỉ viết thư cho mình chứ không thể nói chuyện được. Tuấn bất chợt ngước lên thấy Cẩm Thúy như đang nhìn về phía mình. Không biết bằng linh cảm hay sao Tuấn chợt nghe thấy tiếng Cẩm Thúy gọi. Anh rẽ mọi người chạy lên bắt tay rồi ôm chầm lấy Cẩm Thúy. Anh nghe thấy tiếng Cẩm Thúy cười nhưng hình như anh tưởng tượng ra tiếng Cẩm Thúy thầm reo: “Anh ơi!”.

Rồi bất chợt cả hai nhìn nhau. Ánh mắt Thúy như muốn dò hỏi, lo lắng ngần ngại. Tuấn chợt hiểu rõ rồi nói:

– Anh không thất vọng như em nghĩ đâu. Anh tự hào vì những “Nụ tình” của em. Anh luôn mong được gặp em.

Lúc này, bất ngờ bản nhạc Cho tôi lại từ đầu vang lên da diết như hằng đêm vẫn làm lay động trái tim Tuấn, mỗi khi nỗi cô đơn ập đến. Giờ đây một vườn hoa rực rỡ đang đưa anh về giấc mơ hồng mà anh chờ đợi bấy lâu.

Vương Tâm/ SGGP


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu