A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Cuộc tang thương - Đoạn thứ hai (VII)

Ba năm vừa qua, cậu Ngô-Tòng và cô Ngọc-Lan đã lấy nhau rồi. Cậu ở gửi rể, nên không thuê nhà ở hàng Bè nữa.

Nhà bà thân sinh ra cô Ngọc-Lan rộng rãi, hai vợ chồng cậu ở trên gác, còn bà thì ở dưới nhà. Bà được chàng rể như cậu, cũng vui mừng. Cậu ăn ở với bà hết lòng kính-trọng, chẳng khác chi mẹ đẻ, bà yêu cậu lắm, còn mợ thì lại chiều cậu hết mực, trong cảnh gia-đình đã có vẻ hòa-khí an-lạc. Tình thân-ái trong vợ chồng đã là cái tình độc-nhất vô-nhị của loài người, do lẽ âm dương gập nhau, thì sự vợ chồng  trẻ mới lấy nhau, phần nhiều là chăn loan gôi  phượng xum vầy, ngày xuân nhớ lúc đi về với xuân, không cần phải nói.

Tục-ngữ có câu: “Thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn” phu xướng phụ tòng, như thế thì cơm trắng chả chim, mới xứng đáng. Xem ra hai vợ chồng cậu Ngô-Tòng sự yêu nhau cũng rất mực, mà tư tưởng đôi bên nhiều khi xung-đột. Công việc trong nhà không phải là không biết thu xếp có ngăn có nắp, nhưng mợ chỉ chăm chút những việc to, mà không thèm nhìn đến việc nhỏ, cần-kiệm những việc tiêu hàng đồng, nhưng không cần kiệm những việc tiêu vài hào. Cái tính mợ lại thích soi gương đánh phấn, có đi đâu tất phải điểm trang ăn mặc chải chuốt. Cậu thì tính nết lại khác mợ, tuy là một người đàn ông, nhưng không hoang-phí, rất cần kiệm, từ 1 xu một hào phí cậu cũng tiếc! Lại ưa sự sếp đặt cửa nhà có ngăn nắp, còn đến đường ăn mặc thì cậu không ưa lòe loẹt sang trọng, chỉ cốt sạch mắt dễ trông. Cậu thấy mợ có những tính trái với cậu thế, thì thường khuyên mợ:

“Đàn bà quý-nhất là có đức-hạnh, xứng là người tề-gia nội-trợ, chớ ăn mặc ngắm vuốt làm gì?”         

Cậu nói muốn mợ phải theo mà nghe, nhưng mợ đã muốn cái gì, cũng không ai phản-đối được:

“Tề-gia nội-trợ và đức-hạnh, đó là trách-nhiệm đàn bà nói đã đành, còn ăn mặc ngắm vuốt thì ai là không muốn mà có hại chi?”

“Không hại chi à? Ăn mặc ngắm vuốt chỉ vụ khoe khoang lẳng lơ, người không có đức-hạnh mới thế?”

Mợ nghe cậu nói mỉa mình, thì giả lời:

“Dễ cậu bảo ai ăn mặc ngắm vuốt cũng khoe khoang, cũng lẳng lơ, cũng vô-đức-hạnh sao? Cậu nói sao cậu không nghĩ....”

Cậu nói một câu, mợ cũng nói một câu thành ra hai bên cứ phản-đối nhau, mợ tính nóng nói lắm thì không chịu, bèn cãi to tiếng, cậu biết điều phải thôi.

Một hôm cậu đương ngồi xem sách, mợ đi đâu về, tay cầm gói giầy cườm rở ra hỏi cậu:

“Đôi giầy này tôi mua 7p.50. cậu bảo có đắt không?

Cậu nghe mợ hỏi không giả lời sao, một lúc mới nói: 

“Sao mợ chỉ thích sắm sửa thế? giầy gia-định chả đẹp chán còn mua giầy cườm làm gì nữa?”

Cậu nói trái ý mợ làm cho mợ đương vui, mặt rịu ngay lại, cầm đôi giầy cườm miệng lầm bầm: 

“Đem mà vứt đi cho rảnh!”

Cậu thấy mợ rỗi, thì ôn tồn khuyên mợ rằng:

“Vợ chồng có đều lầm lỗi thì phải khuyên bảo nhau là chỉ muốn cho nhau hay, như tôi có nói mợ, cũng vì thế. Mợ xem như đàn bà con gái mà chỉ vụ ăn mặc, phấn sáp quá, nào có ai khen đâu? Ai người ta cũng khen người ấy có nết, chớ có ai khen  người ấy ăn mặc đẹp. Mợ nên biết rằng cái nết đánh chết cái đẹp mới được!”

Mợ đáp:

“Ai chẳng biết cái nết đánh chết cái đẹp mà cậu phải dậy, vợ chồng có đều lầm lỗi thì khuyên bảo nhau, nhưng tôi tưởng tôi chả có đều gì là lỗi với cậu cả, tôi không ăn hoang làm hại, đĩ dại theo giai thì cậu cũng phải để tôi ăn mặc chứ, chả lẽ chị em người ta quần nọ áo kia, mà mình thì mình trần hay sao?”

Cận nói:

“Mợ không nghe tôi, thì thật mợ ương ách quá. Làm đàn bà lấy chồng như mợ, phải biết theo chồng. Mợ quên câu “xuất-giá tòng phu” rồi ư?”

Mợ không cãi lại được nữa, chỉ nói:

“Động một tỵ thì dở nghĩa-lý, ngu dốt biết đâu mà theo.”

Từ giầy cậu đừng nói gì đến sự tôi ăn mặc thì tôi mới vui được, nếu không thì tôi giận cậu mãi!”

Mợ nói câu ấy, tưởng là nói dọa cậu, thì cậu không khuyên bảo ăn mặc, nhưng cậu nhất định nói:

“Tôi vốn rất ghét con người trai lơ ăn mặc, chỉ biết có cái gương hộp phấn, lúc nào cũng cạo nhổ tô điểm, nếu mợ không bỏ được tính ấy thì mợ để cho tôi sầu não vì mợ đó!”

Mợ đã nguôi giận, đỡ tức mình, thấy chồng lại chỉ chích đến sự ăn mặc, thì cũng nói:

“Thật trần đời không có ai người như cậu, làm thân đàn bà con gái ai cũng thích ăn mặc sung sướng, không ai không. Thì sự đó là thường, cậu hà tất phải soi đến những việc ấy, quý hồ tôi không ăn ở lầm lỗi với cậu điều gì thì thôi, cậu bảo gì tôi xin nghe, nhưng cậu bảo tôi  không nên ăn mặc gì, thì tôi quyết không thể nghe được, vì tôi bẩm sinh từ bé chí nhớn đã có cái tính ấy rồi.” Nói xong, chậy xuống nhà, không ngồi đó nữa.

Bà thấy hai vợ chồng thỉnh thoảng lại có điều nọ tiếng kia với nhau thì khuyên bảo cả hai người rằng:

“Vợ chồng phải yêu thương nhau, châm chước cho nhau mới được chứ, nến cứ nay rầy vò, mai tiếng nặng tiếng nhẹ, thì sau này ăn ở hòa hợp với nhau thế nào được?”

Bà tuy khuyên đã lắm, mà hai vợ chồng cậu vẫn đôi co nhau như thế. Bên nào cũng không chịu nghe, thành ra vợ chồng mà tâm-tính thật xung khắc nhau. 

(Xem tiếp kỳ sau)

 


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu