A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Cuộc tang thương - Đoạn thứ hai (VI)

Nguyên cô con gái này tên là Ngọc-Lan, năm nay mới có 18 tuổi là con bà cụ này. Bà hóa chồng đã được sáu bẩy năm nay, ông xưa kia chỉ chuyên có nghề làm hàng bạc, đánh vòng, kéo xuyến rất khéo mà trở nên giầu có, nhà tậu được hai ba cái. Từ khi ông mất đi, hai mẹ con nhờ được cơ-nghiệp giầu có, cùng nhau giữ nghề cũ, chuyên-cần ngày đêm, một ngày một khá. Bà có một mình cô, nên rất yêu mến, đòi gì được nấy, lại cho cô thêm hai ba nghìn để làm vốn riêng; ngoài cái tiền bà cho cô, cô cũng buôn bán làm ra được vài trăm nữa. Bà yêu chiều cô thật, nhưng giữ gìn cô, không để cô đi đâu, cũng không cho cô đua chơi bời với chị em; ngày ngày hai mẹ con chỉ ngồi trong nhà làm công việc, ai kéo nhẫn, trạm hoa thì đưa đến để bà hay cô làm ở nhà trong, chứ không có cửa hàng..... 

Thành ra cô vẫn là con gái cấm cung, được bà khéo giậy, nên kể cũng là người hiền lành, chưa có tai tiếng hư hỏng gì. Cô sở thích nhất là ăn mặc ngắm vuốt, thỉnh thoảng có đi lễ với bà, thì ăn mặc rất điểm-trang; quần áo đẹp vào cô rất hợp, vì người cô vốn có sắc. Hôm nào cô ăn mặc vào mà bước chân ra đường, là y như hôm ấy ai cũng phải nhìn.....

Ai nhìn thì nhìn, cô cũng chả nhìn ai, trong bụng cô nghĩ cũng chưa có người con giai nào ra tuồng mà nhìn; những chàng thiếu-niên bảnh bao hay riễu ngoài phố, cô cũng không ưa, bởi thế đã nhiều thày đỗ cao, làm tòa nọ sở kia, lương một  tháng hàng trăm hoặc hơn một trăm mượn người dạm hỏi cô, bà bằng lòng mà cô không thuận. Cửa xuân-tỏa mặc người qua lại, mà mắt xanh vẫn chưa để vào một ai!

Hôm ấy hai mẹ con rủ nhau xem Quảng-Lạc, thế nào cậu Ngô-Tòng gập, thành ra một sự tình-cờ, mà cậu phải để-tâm chủ-ý.

Cậu biết rõ nhà cô rồi, hỏi thăm được gốc tích và tính-nết cô, nghe người nào cũng nói rằng cô không đi đâu, ở phố ấy không có tai tiếng gì, bụng mừng lắm, quyết định nhờ bà Dì chàng Lê-Cần đánh tiếng nói giúp, để khi nào cậu đoạn tang sẽ cưới.... Bà Dì chàng Lê-Cần nghe cậu mượn nói giúp, vui lòng nhận ngay lập tức tìm người quen thân với bà Thân-sinh ra cô Ngọc-Lan nói đầu đuôi, người này cũng hứa sẽ hết mức nói dùm cho xuôi việc.

Khi hai mẹ con cô Ngọc-Lan nghe nói cậu Ngô-Tòng hỏi, trước còn dùng dằng bảo cậu bồ côi cha mẹ, họ hàng không có ai, tất là người lêu lổng, đã toan không gả, nhưng sau nghe nói cậu đã đỗ bằng Thành-Chung, hiện đương tòng-sự sở Kho-bạc, lại trông người cậu khôi-ngô đẹp đẽ thì bằng lòng, ngỏ ý bắt cậu phải ở gửi rể....

(Xem tiếp kỳ sau)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu