A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Cành hoa điểm tuyết - Đoạn thứ hai (VII)

Mãi đến 6 giờ chiều, tầu mới đến Hà Nội. Mợ cả vừa đi vừa về một ngày nên mệt mỏi nhức đầu khó chịu, lúc xuống ga, liền thuê xe về nhà ngay. Khi về đến nhà thì thấy bà Phán Soay hốt hoảng chạy ra cửa:

“Mợ vừa đi ban sáng thì thấy cậu ấy đến nói với tôi rằng: mợ đã gặp cậu, bây giờ cậu đến dọn đẹp đồ đạc của mợ, và giả tiền nhà rồi mợ về ở với cậu''. Ấy mới chết nữa! Chuyến này rầy to! Mợ cả chậy lên gác xem thì thấy đồ đạc hòm tủ mất hết, chẳng còn một cái gì sốt;

“Khổ chưa! Giời ơi là giời!:

Mợ chậy ngược chậy xuôi, hết cào tai gãi má, đến nhăn nhó mặt mày. Bây giờ làm thế nào? Đi đâu? Ở đâu?

Trong bụng mợ lúc này xốn xang nóng nảy, vừa bồn chồn vừa đau đớn, càng nhìn cái gác trống không, lại càng như con giao vô hình đâm vào ruột; mợ bèn lập-tâm quyết định đi xe luôn về huyện Thanh Trì, là quê Bà Giáo.

Bèn ra cửa gọi xe, mặc cả đâu đấy lên ngồi ... xe chạy lạch cạch trên con đường cái, rẽ ra con đường Khâm Thiên, rồi đi thẳng đường Ấp về Hà Đông.

Trời mới tối, giăng soi bên giời, cảnh quê hương chỉ thấy bát ngát gò đống ngổn ngang, cùng ruộng lúa xanh rì, xa xa chỉ thấy đen sì một sắc đen đen, trông con đường dài thăm thẳm dài đăm đắp trước mắt, chốc lại vài cái lá trên cây rụng xuống đường, gió thổi rào rào một cái...

Cả cái cảnh tịch mịch đêm hôm làm cho mợ ấm trong dạ ngổn ngang mà lại thêm lo thêm sợ. Đêm khuya đường xá một mình, biết đâu là chẳng gặp phải quân gian đồ ra cướp bóc, mỗi lúc qua một cái quán, thấy các tuần canh ra đón xe hỏi đi đâu, là mợ phát hoảng người lên.

Mợ càng sợ, càng dục xe chậy cho nhanh. Xe chậy mãi, chậy mãi mãi đến nửa đêm mới đến làng. Trời tối đen như mực, trông xa không rõ mặt người, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa trong làng, và nhìn thấy mấy túp nhà lá lụp xụp, cùng mấy rặng tre cao chót vót mọc đầu làng.

Lúc này mấy bác tuần phiên canh ngoài điếm còn thức, đương sì sục hút tí tách cái điếu cày, khi chúng thấy mợ vội vàng vác hèo vác giáo chạy ra. Mợ sợ quá kêu: “Cướp, cướp” thì chúng vừa đến sừng sộ hỏi: “Đi đâu?”

Mợ bèn kể hết đầu đuôi, và hỏi thăm nhà bà Giáo. Trong bọn đó nghe nói đều ngẩn người ra không biết chi cả, sau có một đứa nghĩ mãi rồi đột nhiên hỏi mợ:

“Bà Giáo nào, hay bà giáo T có con gái gả cho con ông phủ nào đó.... Nếu phải bà ý thì bây giờ bà đã chết rồi, còn cái nhà ở thì bà cùng bán rồi, bây giờ người khác người ta tậu cái nhà ấy, lấy đất để xây lò mổ trâu bò!”

Đã chết rồi! Chết bao giờ, mợ cả vừa nghe được tin ấy, khác nào sét đánh ngang giời. Bây giờ mới thật khổ, một mình chốn đường trường quãng vắng, vậy thì biết liệu làm sao? Âu là ta lại ra phố hàng Bút mà tìm hỏi bà mẹ chồng ta, rồi ta năn nỉ xin người dung thứ và thâu-nhập ta, họa may người còn nghĩ lại mà cho ta về chăng? Nhưng đêm đã khuya, đi ra tỉnh bây giờ cũng không kịp nữa. Đành phải ở nán lại, chờ cho đến sáng. Mợ bèn kêu van xin mấy người tuần cho mẹ con mợ và người kéo xe đụt gió ở điếm chờ đến rạng ngày sẽ đi sớm. Mấy người tuần thương tình nên cũng ưng chịu. Mợ ôm thằng bé con vào lòng rồi nằm bệt xuống đất, cả ngày đi vất vả mệt mỏi, nên mới đặt lưng thì đã thiu thiu ngủ quên đi mất, cho mãi đến gà gáy sáng, lúc bấy giờ mợ mới giậy lên xe ra Hà Nội, tìm về phố hàng Bút.

(Xem tiếp kỳ sau)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu