A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Nhớ mùa rươi

Tiết trời se lạnh, trong làn mưa bụi nhạt nhoà nơi xa xứ bao giờ cũng đem đến cho người ta một nỗi hoài cảm nhớ nhớ, thương thương về miền quê hương xứ sở. Trong bộn bề thương nhớ ấy, tôi nhớ ôi là nhớ mùa rươi...

Năm nảo năm nao, bà tôi vẫn nhắc: “Tháng chín đôi mươi, tháng mười mùng năm”, trời chuyển mây vần vũ, lất phất mưa phùn, người dân quê tôi gọi ấy là mưa mở lỗ rươi. Con rươi, loài sinh vật nhỏ bé vùng nước lợ chỉ quê tôi mới có, nơi bốn dòng sông mênh mang: sông Gùa, Văn Úc, sông Thái Bình, sông Mía bao quanh.

Khi cả bãi triều ngập trong làn nước phù sa màu nâu nhạt, những sinh vật nhỏ bé thoạt nhìn hình thù kỳ dị, thân mềm có nhiều chân như loài rết ùn ùn ngoi lên mặt nước tạo thành những ngọn sóng nhỏ lăn tăn trông giống màu cầu vồng bảy sắc. Mùa rươi, mùa gió lạnh về, mưa lui bui càng sắt se giá lạnh không ngăn được người dân quê tôi, từng đoàn, từng đoàn rủ nhau đi vớt rươi ngoài bãi. Nào lưới, nào vợt, nào rổ rá, mỗi người mỗi thứ đồ nghề. Mỗi người tự chọn cho mình chỗ đứng thích hợp để có thể vớt được nhiều rươi. Ấy là cách bắt truyền thống của người dân quê, còn với những người chuyên nghề vớt rươi đem ra chợ bán, để bắt được rươi nhiều, họ khơi bờ ruộng cho nước chảy, giăng mành mành rộng theo hình phễu rồi đơm đó, lũ rươi cứ thế chảy vào. Chẳng vớt được bao nhiêu, nhưng đám trẻ con chúng tôi cũng bắt chiếc làm đồ nghề, xắn quần ào xuống bãi. Háo hức và vui nhộn. Ai cũng say sưa với công việc của mình, miệng vẫn chuyện trò rôm rả làm sôi động cả bầu không khí, như quên đi cái giá lạnh ngày đông.



 Món chả rươi hấp dẫn


Người dân quê tôi ai cũng háo hức chờ đến mùa rươi, bởi rươi là một đặc sản theo mùa chứ không phải lúc nào cũng có. Dù không là cao lương mỹ vị gì, nhưng rươi đem về làm món chả rươi, nấu nồi canh rươi thơm ngào ngạt cả nhà quây quần mâm cơm chiều sum họp. Rươi vớt về, thả vào chậu nước, rửa nhẹ tránh làm vỡ ruột rươi, nhặt sạch mùn rác rồi để cho ráo nước. Lại đổ rươi nhè nhẹ vào âu, rắc thêm chút muối và mấy thanh vỏ quýt, rồi đều tay đánh nhuyễn bột rươi. Thịt ba chỉ ngon băm nhỏ, trứng gà, hành hoa, thì là, lá lốt, lá gừng thái chỉ, nêm chút mì chính, hạt tiêu, nhanh tay xúc từng thìa bột rươi dẻo quẹo thả vào chảo mỡ xèo xèo trên bếp lửa, chẳng phải đợi lâu đã có đĩa chả rươi vàng ruộm, thơm lừng. Chả ấy ăn không đã thấy ngon ngon, bùi bùi, ngậy ngậy, thơm độc đáo. Xắt miếng nhỏ, cùng với bún, rau thơm quấn lá nem, chấm nước mắm cá cơm pha chút chanh, tỏi, ớt, hồ tiêu.., nhấp chút rượu nồng thì đậm đà chẳng thể nào quên. Thưởng thức đôi chiếc chả, lại xuýt xoa húp bát canh rươi. Măng tươi thái nhỏ, gấc hái trên giàn, rau thơm, gia vị vườn sẵn có. Một chút kỳ công, bếp củi than hồng, nêm nếm cho vừa miệng, lát sau mẹ đã bưng lên nồi canh rươi thơm phức. Canh rươi phải ăn lúc nóng, ấp bát canh rươi nóng hổi trong lòng bàn tay, sóng sánh sắc vàng của rươi, măng, sắc hồng của gấc, điểm xuyết vài ba lát ớt chỉ thiên, hít hà mùi thơm, cảm nhận vị ngọt, bùi, ngậy, tê tê cay cay nơi vị giác làm ta nhớ mãi.

Mấy mùa rươi, chắc chúng bạn ở quê vẫn rủ nhau ra bãi. Xa cách quê người, gió lạnh, đông về, ta lại cồn cào chạnh nhớ mùa rươi!


Minh Huyền (Đại đoàn kết)


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu