Khúc thu xa
“Ngày xưa, tôi thầm yêu một nàng thiếu nữ"
Tóc em dài như gió mùa thu...”
|
Nhà tôi và nhà em chỉ cách nhau một đoạn đường đê. Tôi và em, đôi bạn thuở thiếu thời vẫn thường hay quấn quýt bên nhau. Em đã theo tôi đi khắp các bờ mương, bãi cát nơi bến sông quê nhà để hái những vạt hoa cải nở vàng như nắng. Cùng nhau chơi những trò chơi của tuổi thơ hồn nhiên và tinh nghịch mà có lẽ cả cuộc đời này, tôi sẽ chẳng thể quên.
Lớn lên em và tôi lại học chung một trường. Em vẫn thường hay đi muộn để tôi phải đứng đợi mỗi buổi sáng đến trường. Con đường tới trường của em và tôi nở đầy hoa sữa mỗi độ thu về. Dưới tiết trời se lạnh cuối thu, chớm đông ấy em đã cùng tôi đi trên con đường phủ trắng một màu hoa sữa. Mùi thơm dịu ngọt, nồng nàn thoảng trong gió heo may cộng với chút nắng vàng nhàn nhạt đã tạo nên một mùi rất riêng của mùa thu, chỉ mùa thu mới có.
Tôi còn nhớ những buổi chiều tan trường, chúng tôi đã cùng nhau tận hưởng những ly kem lạnh ngọt ngào hay ngồi bên nhau nơi quán ốc ven đường với bát nước chấm cay cay nơi đầu lưỡi cũng đủ làm ấm lòng hai đứa giữa chiều đông lạnh giá.
Dòng sông thời gian vẫn lặng lẽ trôi. Theo tháng năm, em và tôi lớn lên từng ngày. Em trở thành cô thiếu nữ với đôi má lúm đồng tiền duyên dáng lúc nào tôi chẳng hay. Những kỷ niệm của chúng tôi cũng đong đầy theo những tháng ngày đi học. Ngày chia tay mái trường, tôi đã tỉ mỉ khắc tên tôi và em lên cây hoa sữa trước cửa lớp mình. Em chỉ mỉm cười quay đi không nói điều gì, ánh mắt em nhìn vào cõi xa xăm, vô định...
Ngày tôi lên thành phố, tôi đã tìm em trao trọn cho em những lời thổn thức cháy bỏng của trái tim mình. Đáp lại tình tôi, em lặng lẽ trao cho tôi những chiếc lá vàng, nắm chặt tay tôi với ánh mắt tràn đầy động viên, tin tưởng. Ước mong một ngày không xa, tôi sẽ trở lại.
Ngày tôi về quê, tôi tìm đến nhà em nhưng gia đình em đã chuyển vào Nam sinh sống. Em cũng không một dòng liên lạc cho tôi. Em lặng lẽ ra đi, mang theo tình yêu đầu đời của tôi như mùa thu mang đi những chiếc lá vàng, để lại trong lòng tôi một nỗi buồn khắc khoải.
Cho đến hôm nay, lại một đêm mưa buồn. Một mùa thu nữa trở về, hương hoa sữa vẫn dịu ngọt, nồng nàn là thế nhưng sao giờ đây tôi thấy cay cay nơi cánh mũi. Mưa vẫn rơi như ru hồn tôi tạm quên đi nỗi buồn chôn giấu. Ở phương trời xa nào đó, em có còn nhớ một mùa thu xa?!
Đỗ Văn Hải (Áo trắng)