A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Lại một mùa trăng

Trăng riêng của tôi sẽ mãi là ánh trăng của tri âm tri kỷ bởi đã cho tôi biết bao lần ánh vàng êm đẹp cùng gia đình, người tôi yêu, tình quê, xóm làng, bè bạn. Đẹp lắm thay!...

Lại một mùa trăng, tôi thật hạnh phúc khi nghĩ đến điều này - một hạnh phúc rất riêng tư của tôi. Từ cái thuở còn là chim non ở trường làng, những đêm trăng sáng tôi đã được nghe lời ca da diết của một bài hát mang biểu tượng của một trái tim thổn thức vì tình yêu - một trái tim có cả kho tàng thơ, mà vốn liếng đó được góp nhặt từ suối ánh trăng vàng. Hơn thế nữa, đối với vũ trụ bao la cũng chỉ có một vầng trăng, thế mà cũng đem rao bán "Ai mua trăng không, tôi bán trăng cho ... "*,  bởi lẽ trong trái tim người rao - nàng Nguyệt ở trần gian đã thật sự hơn hẳn nàng Nguyệt ở chốn cung đình thượng giới.
 


Đứa em trai của tôi, từ cái thuở bé bỏng - thuở mà cuộc đời của em chỉ biết yêu mấy món đồ chơi bằng nhựa – hay có tính bắt chước, nên khi nghe lời rao bán trăng em cũng rao theo "Ai mua trăng không, tôi bán trăng nhựa cho"  lời rao quá hồn nhiên. Em đã không có một đồ chơi bằng nhựa để bán - nhưng em đã tự nghĩ ra thêm một vầng trăng mới để bán - có lẽ em chỉ muốn bán ánh trăng ảo tượng ấy để lấy tiền mua thêm mấy chiếc tàu bằng nhựa. Thế đó - mà lời rao hão huyền ấy đã mê hoặc được một người - và người đó chính là tôi. Nhưng tôi đã không mua bằng tiền bạc - mà mua ánh trăng thơ ngây ấy bằng tình thương - một món nợ mà tôi sung sướng trả suốt cuộc đời của mình.
 
Khi cái bóng nguyệt lung linh trên dòng kinh Vĩnh An, cũng là những đêm rằm cha tôi bên bình trà nóng, đắm chìm trong những hồi ức - nhớ về quê nội xa xôi mãi tận bên Trung Hoa.

Nhìn trăng cha nói "Một vầng trăng, một con người, hai Tổ quốc". Trăng của Cha tôi trải ánh vàng vằng vặc từ trên chóp đỉnh núi cao vút miền thượng lưu Cửu Long Trung Hoa - dài xuống tận vùng đồng bằng hạ lưu của quê Mẹ Việt Nam tôi. Trăng của Cha là ánh trăng bất hủ, soi sáng trong trái tim tôi trên khắp mọi nẻo đường tôi đang bước đi. Trăng của Mẹ sẽ mang theo đó ánh sáng dịu hiền, ấm áp - xoa dịu những chông gai trên những nẻo đường ấy.
 
Trăng riêng của tôi sẽ mãi là ánh trăng của tri âm tri kỷ bởi đã cho tôi biết bao lần ánh vàng êm đẹp cùng gia đình, người tôi yêu, tình quê, xóm làng, bè bạn. Đẹp lắm thay! Một tri âm luôn đúng hẹn của những mùa trăng. Thương lắm thay! Sự thuỷ chung của tri kỷ không rời tôi mỗi khi tôi vui hay nỗi buồn chợt đến. Quý lắm thay! Trăng sẽ mang đến cho tất cả mọi người khác những điều tương tự - nếu được cần đến - bằng sự cảm thông trong tĩnh lặng của tinh thần.
 
Qua những mùa trăng của cuộc đời, trăng của tôi bây giờ sẽ không bán không mua, bởi tôi không nỡ lòng phản bội một tri âm tri kỷ.
 
Ô kìa, ngoài song cửa sổ, hình như trăng đã nghe lời tâm tình này của tôi - ánh sáng chợt lung linh hơn như một sự hài lòng. Có lẽ, qua hằng triệu triệu năm - trăng đã chờ đợi tôi, và tôi đã đến như tình tri âm tri kỷ này có hẹn gặp nhau từ kiếp nào.
 

Trung Thu 22/9/2010

Dạ Lý

 
* Thơ Hàn Mạc Tử

 


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu