A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Gió về từ biển

...Trời đang dần sáng mà hai người vẫn ngồi đấy như hai tảng băng. Lâm bó gối trên bãi cát, mắt trân trân nhìn ra biển như chờ mong một điều kỳ diệu nào đó từ khơi xa đưa về.

Tàu cập bến...

Gió biển vẫn vù vù, từng con sóng hừng hực nối nhau nhảy chồm lên rồi nhè nhẹ vuốt xuống ghềnh đá. Xuân khệ nệ mấy giỏ xách đồ đạc và túi khô cá lóc mà má cô làm gửi ra ngoài đảo. Trong tâm thức non nớt, bé Hạ chỉ mường tượng đây là lần đầu tiên được ngồi trên chiếc ghe sắt khổng lồ vượt qua cánh đồng nước nổi rộng chưa từng thấy, mắt nó sợ sệt, bấu tay vào ống quần của má. Bóng vàng lả lơi trên mặt nước, bước chân người hối hả, tiếng máy xập xình trên bến, Xuân vội hỏi thăm mấy người bạn hàng tìm chuyến tàu về Hòn Ớt. 


Từ ngày bé Hạ được đầy tuổi đến nay đã hơn một năm, vậy mà nó vẫn chưa một lần được sờ tay lên cái cằm nhám xì của ba. Sáng sáng, trước lúc đưa con đến nhà trẻ, Xuân bồng nó đứng trước tấm ảnh màu gọn như quyển tập lồng cẩn thận trong khung kiếng treo trên vách, cập miếng khăn vào bàn tay múp míp của con lau nhẹ từ trên xuống và dạy “ba nè! .. má nè!”. Hơn ba năm qua, tấm ảnh cưới vẫn nằm im dính hẳn vào kiếng, trên các góc khung có những chỗ bị rỗ màu loang lổ. Hai tháng bên nhau thật quá ít ỏi cho ba năm cưới.

Có tin đồn ba bé Hạ đã có người đàn bà khác. Gần đây, những bà goá ra đảo nhiều lắm, ở đó dễ làm ăn, ít chi tiêu và thậm chí có thể kiếm được chồng con đàng hoàng. Có khi nào ba bé Hạ ngã lòng như người ta đồn đại? Kinh nghiệm và sự bạo dạn của người phụ nữ từng trải có thể khiến sắt đá cũng phải mòn huống chi lòng người đàn ông đang cô lẻ… 

*

*     *

 “Mẹ con mình sắp gặp ba rồi đó, chút nữa gặp bé Hạ phải ngoan nghe hông, phải thưa thốt đàng hoàng, đừng để ba nói mẹ hổng biết dạy con nghe chưa? Con bé trên miệng còn ngậm miếng bánh mì à... ạ. Xuân kéo cái khăn cài dưới áo phủi miệng cho con rồi biểu bỏ miếng bánh mì, con bé nghe lời, đủng đỉnh bước lại vạt cỏ quăng vào đó. Xong, nó lại ngậm ngón tay đứng tần ngần dán mắt vào vật gì đó đang ẩn hiện trong đám cỏ đến lúc má dắt đi mà mắt như chẳng muốn rời.

Đêm nay, đơn vị ngủ sớm hơn thường lệ.

Bé Hạ lạ chỗ không ngủ được, cứ nèo nẹo làm Xuân khó chịu, rầy nó “Có chịu ngủ hông nè, má quăng xuống biển cho cá mập ăn thịt bây giờ đó nghen!”, con bé sợ ré lên, Xuân vội ôm con vào lòng dỗ ngọt “má xin lỗi, má xin lỗi, má con mình cùng tập đếm số đợi ba về nghen, bé Hạ bắt đầu nè!”.

Con bé đưa đôi bàn tay lên mặt bắt đầu đọc số theo mẹ: Một... hai... ba,... mười... cả mười ngón tay nở ra như nan quạt úp lên mặt rồi cười khanh khách. Các ngón tay co lại... nở ra... lại cười... Nhìn con vui vẻ, Xuân khẽ vờ tay ra phía sau lưng, chiếc giường sắt vẫn lạnh ngắt bàn tay, “Vẫn chỉ có mẹ con em trong căn phòng này sao anh?”.

Ánh sáng vô tư hắt từ bên ngoài qua khe cửa sổ, vẫn thỉnh thoảng có bước chân người qua lại. Ở đây lạnh hơn, như đang nằm trong hang núi, buốt từ trong da thịt. Cô ngồi dậy, lọ mọ bật quẹt chong chiếc đèn trứng vịt cố tìm một chút hơi ấm quen thuộc của ngày xưa, Xuân lờ mờ nhận ra cảm giác vừa quen vừa lạ vây sát bên mình, vừa ấm áp vừa buốt thấu xương. Cô thấy bối rối, sống lưng lành lạnh, sởn gai ốc. Dường như trong bóng đêm có một ánh mắt nào đó đang đau đáu bên mình. Chà tay lên má, Xuân trấn tĩnh, đặt mình xuống chiếc ghế đai ngắm tấm ảnh gia đình trên bàn làm việc, khẽ soi tay dưới ánh đèn vân vê nhẫn cưới. Người ta nói, vợ chồng có thần giao cách cảm qua nhẫn cưới, người này xoay thì người kia sẽ nôn nao. Hơn ba năm rồi, chiếc nhẫn đã mòn lẵn, nó như chỉ còn mờ mờ với ngón tay gầy guộc của Xuân.

Gió lùa ngạch cửa rung rinh phát âm thanh khô khốc, Xuân nghe có tiếng bước chân hối hả, cô bước ra mở toang cánh cửa đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng phành phạch của lũ dơi kiếm mồi và bóng người lính gác. Cô thất thểu trở vô ôm chặt bé Hạ vào lòng...

Xuân đưa tay sờ vào mảnh vải bé xíu, chợt cô nhận ra đấy là chiếc tã còn dính màu phân của bé Hạ mà anh mang phơi nhiều lần, lén vợ cho vào ba lô đem đi hồi nó vừa tròn tháng. Xuân ngoái lại nhìn con, đôi mắt rưng rưng sẻ chia niềm vui sướng. “Ước gì giờ này có anh, chúng mình cùng ngắm con ngủ! Anh thấy nó ngoan ghê chưa, giống anh cái mũi, giống em con mắt, cái cằm... dáng ngủ cong queo cũng giống anh luôn!”.

Lạnh sau người, muốn ôm cái gì đó của anh để tìm hơi ấm. Xuân ngồi dậy, ướm chân mình vào đôi giầy dưới gầm giường nặng trịch. Cô gom tất cả những thứ quân trang còn lại trên vách khoác vào người để cảm nhận được hơi ấm đang lan dần trong cơ thể. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa. Ba bé Hạ đã về! Xuân lao vội ra. “Em chào chị”.  Hóa ra người lính vừa hết ca gác. Xuân linh cảm như có một cái gì đó không bình thường trong chuyện vắng mặt của chồng mà mọi người còn giấu cô, cô níu tay anh lính lại: “Em ơi, cho chị hỏi…”  

*

*      *

…Bờ vách bên kia, Lâm không sao ngủ được. Cả chiều qua, anh chỉ lảng vảng đâu đó trên bãi cát, thỉnh thoảng về phòng len lén nhìn mẹ con Xuân. Bao lần định nói cho mẹ con Xuân biết sự thật về Tâm, nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi họ, cổ họng anh như khô lại kéo cái lưỡi mất hút vào trong. Đêm nay, mỗi tiếng động ở phòng bên đều làm cho anh đau đớn, nghe con bé trọ trẹ gọi tên ba, ruột anh như có ngọn lửa xanh đang cháy. Lâm muốn hét lên để giải đi những uất ức đang đè nén. Tâm hi sinh là sự mất mát đau thương đối với đồng đội, chẳng lẽ ngay lúc này lại mang sự mất mát đó đập tan đi những ước mơ hi vọng đang vừa chớm nở trên môi đứa trẻ khi tuổi mới quá hai. Nhưng biết làm sao, ngày mai con tàu vẫn tiếp tục ra khơi tìm cho được người đồng chí hi sinh trong chuyến đi gặp bão mấy hôm trước. Nhưng thôi, cứ cố gắng giữ lấy niềm vui cho mẹ con Xuân được ngày nào hay ngày ấy, coi đó là niềm an ủi mà những đồng đội ở đây làm được.

Nghe tiếng sột soạt phía sau, Lâm quay lại thấy Xuân đang liu xiu trên bãi cát, anh chỉ kịp bắn người lại phía sau đỡ Xuân trước khi cô ngã nằm trên vệ cỏ.

Trời đang dần sáng mà hai người vẫn ngồi đấy như hai tảng băng. Lâm bó gối trên bãi cát, mắt trân trân nhìn ra biển như chờ mong một điều kỳ diệu nào đó từ khơi xa đưa về.

Nguyễn Văn Trung/ VNQĐ 


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu