Nỗi niềm quê bão
(Thương về Quỳnh Lưu)
Tôi vừa khoác áo, rời quê
Bỗng nghe cơn bão cuộn về sau lưng
Gió xoay mắt bão trừng trừng
Quật cây cối ngã, bốc tung mái nhà…
Thảo quần bốn hướng bão qua
Ngổn ngang chiến địa phong ba quê mình
Nơi xa tôi khấn anh linh
Biển khơi vần vũ chớ thành bão dông
Bao la nước ngập trắng đồng
Em tôi vớt lúa lưng cong nỗi niềm
Xin trời đừng bắt nghèo thêm
Làng quê bảy nổi ba chìm long đong
Thiên tai khắc nghiệt quay vòng
Gió Lào khét đất, biển Đông bão về
Đêm nằm não nuột thương quê
Tôi xa ngái, liệu sẻ chia được gì?
Lam Giang