A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Biển và Trăng

Bài viết nhân kỷ niệm 45 năm, ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước.

Thấm thoát thay...nhớ lại những chuỗi ngày...
Chào đời khi đất nước cam gay cuộc chiến
Lòng yêu nước dâng cao hơn trời biển
Gác bút nghiên theo tiếng gọi non sông

Cha lên đường theo nghĩa khí Lạc Hồng
Chia tay gia đình mong ngày gặp lại
Nỗi chờ mong suốt ngày dài khắc khoải
Đất nước Khải hoàn lại được gặp con

Tháng năm trôi, chờ đợi mãi mỏi mòn
Con âm thầm trưởng thành theo năm tháng
Dẫu biết rằng, cuối đường hầm sẽ rạng
Nhưng phận đời lại giống mảng bèo trôi

Lam lũ sớm chiều cảnh mẹ góa con côi
Đất nước lâm nguy, Cha ra trận tuyến
Dồn sức người cho chiến trường, chi viện
Hậu phương này cay đắng đến mặn môi

Chiến trường ‘B’ Cha gửi Mẹ mấy lời :
“...Thương em như một bộ máy vạn năng
Đang xoay xở trên đồi nương đồng ruộng
Với cảnh Cha già, mẹ yếu con thơ(*)…”

Cha đi rồi, mẹ con cảnh bơ vơ
Xã hội mình người đàn ông cao quý
Thiếu vắng Cha, “tiểu nhân” thường khinh bỉ
Chèn ép đủ đường chẳng chút nghĩ suy

Lớn lên trong tình nội ngoại cô gì
Mong mỏi miền Nam sớm ngày giải phóng
Nỗi chờ mong lại càng thêm vô vọng
Đại thắng mùa Xuân vẫn vắng bóng Cha về

Ít lâu sau tin sét đánh não nề
Cha nằm lại nơi rừng sâu núi thẳm
Đã xa Cha và từ nay xa lắm !
Mất thật rồi, cơ hội nắm tay Cha

Trống ngực kêu, niềm hy vọng vỡ òa
Đành ôm mộng trong nhạt nhòa đẫm lệ
Biết phận mình đời từ nay là thế
Ôm Cha vào lòng tựa Bể ôm Trăng.

Cọ Cây (Đức)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu