A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Viết trong ngày giỗ mẹ

Mẹ ơi, lại thêm một lần giỗ của mẹ mà con không về ! Con cảm thấy đau và nước mắt hoen lệ sầu giữa phố phường đông đúc nhạt nhòa ánh đèn màu nhấp nháy. Trời hôm nay lại mưa trên xứ sở Ba lê mà con đang sống ! Sông Sen rập rềnh những con sóng khi chuyến tàu Mousse chạy qua. Con đứng đây, chơi vơi giữa đất người xa lạ mà giờ đây con phải làm quen và coi nó như mảnh đất của chính mình !

Vậy là đã bao mùa mẹ đi xa để rồi con luôn thấy hình bóng mẹ lẩn quất đâu đây, bên con, bên khu vườn nhỏ cạnh ban công con đang đứng ! Chiều nay, đưa cháu ngoại của mẹ đi học, con đậu xe bên một con đường nhỏ, ngắm nhìn xe cộ vượt qua ! Mắt con va phải một nhành hoa bên rệ cỏ ! Cành hoa lung lay trước gió, bỗng dưng một kỷ niệm xa xưa trỗi dậy ùa về ! Mảnh vườn nhà mình dạo ấy có một cây hồng nhỏ, xum xuê cành lá nhưng có rất ít hoa. Con hỏi mẹ vì sao vậy, trong khi cây hoa nhà hàng xóm lại nở nhiều đến thế. Mẹ nói tại nhà mình ít tỉa cành, cắt đi những cành thừa thì hoa sẽ nở nhiều. Sáng hôm đó, con cầm cây kéo cắt dược thảo của bố, chạy ra vườn. Hồi ấy, con còn bé tí mẹ nhỉ, cầm kéo còn chưa vững. Con lấy kéo mà cắt lia lịa, vì con chỉ muốn cây nhà mình có thật nhiều hoa, sáng sáng tỏa hương thơm. Khi mẹ nhìn thấy con thì cây hồng đã trơ trụi và tay con tứa máu vì gai đâm ! Con nhận ra ánh mắt giận dữ của mẹ, nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay con thì mẹ đã bế con vào lòng và chạy ùa vào lấy bông và nước rửa cho con !

Nuôi dạy con cái thật khó phải không mẹ ! Đến bây giờ khi mà con đã có con, các cháu đã lớn và con chứng kiến từng ngày sự lớn khôn của chúng ! Hẳn chúng cũng như con ngày xưa và con bắt đầu học được tính kiên nhẫn từ mẹ. Tuổi thơ nhiều khi làm mà không lường hết những hậu quả. Nhiều lúc các con của con đã làm những việc không đúng, khiến con bực mình và định quát mắng chúng, nhưng những lúc như vậy, con lại như nhìn thấy ánh mắt cương nghị nhưng cũng tràn đầy tình âu yếm của mẹ. Con lại dịu xuống. Nhiều lúc không dừng được, con lấy roi quất chúng một cái, tiếng khóc của chúng khiến con đau đớn, nhưng quay đi để cố giấu những giọt lệ ! Mẹ đã từng nói không được mềm yếu trước mặt người khác, với các con thì càng không. Nuôi dạy con cái phải biết thưởng phạt công minh ! Con đã khóc vì chứng kiến niềm vui của bé Bin khi cháu từ biển hớn hở về để nói với mẹ rằng cháu đã câu được một con cá, dù con cá đó chỉ bé như ngón tay. Cháu đã hồ hởi biết bao nhiêu !  Con đã ngân ngấn lệ khi bé Hà lần đầu tiên làm được bánh ga tô mừng sinh nhật bố !

"Lười biếng còn buồn hơn cả khổ con ạ", mẹ đã nói như thế khi con thấy mẹ lúc nào cũng quần quật làm việc ! Mẹ ơi, cùng với năm tháng con lớn lên, trưởng thành hơn và ngẫm nghĩ về những câu nói của mẹ. Những câu nói bình thường được chắt chiu từ cuộc sống lam lũ của mẹ đôi khi con thấy chúng còn thiết thực hơn cả những câu châm ngôn hay những câu nói cao siêu của các nhà hiền triết !

Con nhớ mẹ, mẹ ạ. Trong đầu con lúc này trỗi dậy bao hình ảnh của mẹ. Hình ảnh mẹ ngồi đan những chiếc rổ tre để bán, hình ảnh mẹ đêm đêm cặm cụi đan cho chúng con những chiếc áo len, những buổi mẹ hí hoáy sửa những bộ quần áo cũ, cảnh mẹ sắp quanh gánh ra đồng, cảnh mẹ đập lúa trên sân, cảnh mẹ xúc cơm cho bà nội ăn…  Nhiều lắm mẹ ạ, con làm sao kể hết !

Mùa giỗ mẹ con lại không về được ! Có trách con không mẹ ơi ! Đời mẹ tần tảo quá nhiều và gánh chịu bao đau thương. Việc nhà việc nước ! Còn con, có lẽ số phận đã trả công cho mẹ bằng cách cho con được hưởng nguồn hạnh phúc. Tiếng cười của con và các cháu ngoại của mẹ là nguồn hạnh phúc vô tận của con rể mẹ để anh ấy lại lao vào làm việc mà không hề kêu la ! Con chẳng phải mua nợ nhà chồng, nhưng con chia sẻ ! Từ ngày cha mẹ ra đi, con đã dồn tình cảm yêu thương cho cha mẹ chồng của con, chính ông bà đã góp phần tạo nên nguồn hạnh phúc cho con ngày hôm nay, ông bà cũng dành cho con rất nhiều tình cảm, còn các cháu thì khỏi nói. Con đôi lúc cũng cảm thấy chạnh lòng ! Chính cha mẹ đã sinh ra con và nuôi con đến lúc trưởng thành, khi con chập chững bắt đầu đầu bay được bằng chính đôi cánh của mình, thì cha mẹ không còn nữa, con đã chẳng báo hiếu gì được cho cha mẹ !

"Công việc khiến con cảm thấy cuộc sống không nhàm chán!" mẹ cũng đã nói thế ! Vâng, và bây giờ con đã chiêm nghiệm được điều ấy ! Hãy vui nha mẹ, vì con đã theo đúng và tiếp tục con đường xưa mà con đã chọn. Mẹ hồi đầu đã không bằng lòng với quyết định của con ! Ngày đó, con đường mà con chọn, theo mẹ là gập ghềnh, đầy gian truân và xa thẳm mù khơi, vậy mà con đã đi và đã tới, con đã ít nhiều thành công và vẫn tiếp tục ! Ôi ! Giá mà mẹ còn, hẳn mẹ sẽ hài lòng vì con, đứa con gái bướng bỉnh nhưng luôn nghe lời mẹ, luôn thích chở mẹ đi chợ, luôn thích ngồi nghe mẹ kể chuyện ngày xưa…

Ngồi tâm sự với mẹ, khiến lòng con ấm lại, con như trút được bao u ám của buổi chiều mây mù, sương giăng giăng tối mờ khắp ngả ! Con biết, mẹ vẫn luôn đi theo con, đúng không ! Mẹ ở đây, mẹ ở kia…

Mùa giỗ mẹ con không về, đứng trên ban công nhà mình dõi mắt nhìn lên trời cao, con thả tâm hồn mình về nơi ấy, con thành kính mong muốn hương hồn bà nội, cha mẹ và anh cả luôn phiêu diêu nơi chín suối. Hãy thanh thản và bình an, mẹ nhé ! 

Lê Thị Hiệu (nhavan.vn)

 


 


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu