A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Quê hương

...Quê hương là những câu ca dao/ Ngọt tiếng mẹ ru tự thuở nào...
 

Quê hương là những cánh cò bay
Ta mải nhìn theo ngày mỗi ngày
Thầm ước cho mình đôi cánh nhỏ
Ngắm nhìn đất nước từ ngàn mây.

Quê hương là những buổi chăn trâu
Thổi sáo, thả diều ở cạnh cầu
Ai đứng đằng xa, không dám tới
Vẫy tay, rồi chạy biết gì đâu.

Quê hương là những dòng kênh xanh
Soi bóng dừa đưa bên mái gianh
Nhớ em gái nhỏ xuồng ba lá
Khoan nhặt mái chèo hát gọi anh.

Quê hương là bãi cát thân thương
Giữ bước chân ai đánh dấu đường
Ta là Trọng Thủy lần theo vết
Lạc mãi cuối trời, vương vẫn vương.

Quê hương là những câu ca dao
Ngọt tiếng mẹ ru tự thuở nào
Như hạt mưa rơi cho đất mát
Để hồn ta sáng tựa ngàn sao.

Quê hương là những tiếng đàn bầu
Thổn thức từng đêm, nhỏ giọt sầu,
Ngàn năm ai oán trong tay ngoại (1)
Thương kiếp con người lắm khổ đau.

Quê hương là xứ sở văn thơ
Là chiến tranh, là những đợi chờ
Cha xa lần ấy rồi xa mãi
Tin nhạn mẹ mong tóc bạc phơ.

Quê hương là mái chùa rêu phong
Bà khấn mỗi ngày chẳng quản lòng
Xin trời phù hộ cho con cháu
Nước có người hiền khai lạch trong.

Quê hương là nước Hồ Gươm đó
Hy vọng màu xanh mãi vẫn còn
“Viết lên trời biếc”(2) cho muôn thuở
Lịch sử Lạc Hồng đậm nét son.

Quê hương là khí thở ô-xy
Ta sống trong người đâu biết gì
Xa khuất hẳn xa, rồi mới hiểu
Nhựa sống ta cần mỗi bước đi.

Quê hương đất mẹ quá xa xăm
Con tạo xoay vần thật oái oăm
Đau kiếp phù du vô tích sự
Lặng câm thành đá mãi ngàn năm.


Lâm Việt Tùng (Hà Lan)

------------------------

1. Ông ngoại tác giả ngày còn sống hay đánh đàn bầu.
2. “Tả Thanh Thiên”: ba chữ viết trên Tháp Bút, nghĩa là “Viết lên trời xanh”


Tin liên quan

Tin tiêu điểm