A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Dương cầm thương nhớ

Nàng chơi nhạc say sưa, như là bản năng đã được nuôi dưỡng từ khi mới bảy tuổi và còn bởi những người khách đang chăm chú lắng nghe những âm thanh ngọt ngào thoát ra từ đôi bàn tay trắng xanh, mảnh dẻ đang lướt trên mỗi phím đàn trong đó có vị khách đặc biệt là gã.

Quán nhỏ có tên Nhịp điệu trẻ nằm nơi góc phố biển như chìm trong tiếng đàn dương cầm lúc trầm, lúc bổng.

Nàng say sưa thả hồn mình vào các nốt nhạc để phục vụ khách hàng mỗi lúc lại đông hơn bước vào quán. Là mấy đôi nam nữ tuổi teen vừa uống nước, vừa nghe nhạc, vừa cấu véo nhau. Là đám thanh niên choai choai ồn ào mấy phi vụ làm ăn, hoặc mấy ông trung tuổi dáng vẻ đứng đắn vừa uống cà phê vừa đàm luận thế sự v.v. Chỉ riêng gã, luôn xuất hiện vào tối thứ năm hàng tuần với mái đầu cắt gọn  gàng, áo quần bụi bụi, ngồi một mình trầm mặc với điếu thuốc trên tay, ánh mắt khi lơ đãng ngó lên trần nhà nơi có treo những chiếc đèn lồng đỏ, lúc đăm đắm nhìn nàng.

Nàng chơi nhạc say sưa, như là bản năng đã được nuôi dưỡng từ khi mới bảy tuổi và còn bởi những người khách đang chăm chú lắng nghe những âm thanh ngọt ngào thoát ra từ đôi bàn tay trắng xanh, mảnh dẻ đang lướt trên mỗi phím đàn trong đó có vị khách đặc biệt là gã. Cứ đều đặn, tối thứ năm hàng tuần gã đến quán, chọn cho mình chỗ ngồi kín đáo quen thuộc, gọi cà phê, thuốc lá rồi lặng lẽ đốt thuốc, lặng lẽ nghe nhạc.

Khi nghe những bản nhạc trữ tình dịu êm, ánh mắt gã trầm tư hướng về nàng. Với những bản nhạc rộn ràng như vũ điệu của cuộc sống, gương mặt gã như giãn ra và ánh nhìn của gã về phía nàng cũng lấp lánh niềm vui. Dù rất tập trung với cây đàn nhưng nàng vẫn thầm để ý gã.

Ban đầu là sự tò mò, lâu dần thành thói quen, thứ năm nào chỗ ngồi ấy vắng bóng gã, nàng bỗng thấy trống chênh, mơ hồ một nỗi nhớ và buổi chơi nhạc hôm đó chỉ để hoàn thành một công việc đã được hợp đồng từ trước, để cuối tháng nhận đủ tiền lương từ vợ chồng người chủ quán tốt bụng và yêu âm nhạc, một niềm yêu còn rất ít ỏi giữa lòng đô thị chật hẹp này.

Gia đình nàng từng rất khá giả, bố làm chủ thầu xây dựng đang làm ăn phát đạt, mẹ nàng chỉ lo dạy học và chăm sóc cô con gái đầu lòng và cậu em út. Bố nàng từng là một tay chơi dương cầm có hạng của ngành cầu đường nên ngay khi cô con gái lên bảy ông đã bắt đầu dạy nhạc cho con với mong muốn sau này con gái sẽ trở thành một cô giáo dạy nhạc.

Nàng với sự khéo léo và tinh tế tiềm ẩn, cùng sự nhạy cảm về thanh âm từ người bố truyền sang nên tiếp thu rất nhanh. Lên mười nàng đã có thể chơi được những bản nhạc cổ điển nổi tiếng khiến người nghe phải mê đắm. Tưởng cuộc sống cứ bình yên thế cho đến năm nàng mười bảy, một tai nạn giao thông bất thần ập đến với cha nàng. Bao của cải trong nhà lần lượt ra đi để dồn vào chạy chữa cho cha. Tưởng giấc mộng vào học trường nhạc của nàng đành khép lại, nhưng cha nàng khi tỉnh lại cứ nhắc con nhất định không được bỏ cuộc. Ông tin con gái mình sẽ thành công với dự định của ông.

Vậy là nàng quyết tâm thi vào khoa nhạc cụ của trường nghệ thuật vốn rất có tiếng nằm ở thành phố biển xinh đẹp này và để có tiền trang trải học hành, nàng đi làm thêm. Nàng nhận đánh đàn ba tối một tuần cho quán caffe Nhịp điệu trẻ với mức lương khiêm tốn nhưng bù lại là thái độ ấm áp của ông bà chủ.

Hai ông bà vốn công tác ở ngành văn hoá, hết tuổi công tác về quanh quẩn trong ngôi nhà mặt phố thấy buồn liền bàn với các con mở quán nhỏ bán caffe nhạc, vừa có thêm thu nhập, vừa là một tụ điểm sinh hoạt văn hoá lành mạnh để ông bà vui tuổi già. Và nàng đến đây đánh đàn hàng tuần tính ra cũng đã được gần hai năm, cũng là gần hai năm nàng quen với sự có mặt của gã vào các thứ năm hằng tuần với dáng vẻ bụi bụi, phong trần.

Gã và nàng chưa trò chuyện với nhau nhiều ngoài những chào hỏi sơ giao, nhưng với nàng, gã thật thân thiết như một người bạn từ rất lâu rồi. Gã chăm chú nghe những thanh âm ngọt ngào phát ra từ cây đàn dương cầm cũ kỹ nhưng là tiếng lòng của người con gái đa cảm như nàng và nàng có cảm giác mình được chia sẻ.

Cho đến một hôm, sau khi kết thúc bản nhạc cuối cùng cho một buổi tối của Nhịp điệu trẻ, khách khứa đã đứng dậy ra về, nàng lấy túi xách chuẩn bị cuốc bộ về ký túc xá cách chỗ làm hơn cây số. Nàng vẫn thích đi bộ trên đường phố lấp lánh ánh đèn đường, đi dưới những tán bằng lăng, điệp vàng đang bắt đầu trổ hoa đón hè, được hít căng lồng ngực mùi hương man mác của hoa lá. Khi vừa ra đến đầu phố thì một chiếc xe hơi láng coóng đỗ xịch trước mặt nàng.

Một người đàn bà trên dưới bốn mươi cùng hai thanh niên khá trẻ tiến lại khiến nàng hơi chột dạ. Người đàn bà khá đẹp với mái tóc cuốn bồng bềnh và bộ đầm đen kiểu cách, mùi nước hoa đắt tiền nồng nực. Hai thanh niên cũng mặc đồ đen, mái tóc dựng lên như bờm ngựa, dưới ánh sáng của đèn đường hắt lên màu vàng xen lẫn hoe đỏ, kiểu cách thịnh hành của đám thanh niên thời nay. Người đàn bà gằn giọng:

- Cô em, ngạc nhiên lắm hả? Cô có biết vì sao hôm nay tôi và mấy đứa em phải xuất hiện ở đây không? Chắc có lẽ cô không biết nên mới tròn xoe mắt nhìn tôi như thế! Nghe tôi nói đây, từ nhiều nguồn thông tin, tôi được biết cô đang ve vãn chồng tôi bằng tiếng đàn của mình. Chả thế mà thứ năm hằng tuần, anh ta lúc nào cũng quần áo tề chỉnh, đầu tóc gọn gàng đi uống caffe chẳng qua là để gặp cô, khá khen cho cô đấy!

- Chị.. chị hiểu lầm rồi! Em không… không…

- Cô còn cãi à? - Chị ta hất hàm ra hiệu, hai thanh niên từ nãy tới giờ khoanh tay đứng nhìn thấy vậy liền chạy lại túm lấy tay nàng .

Nàng lúc này nước mắt lã chã rơi, giọng nghẹn ngào:

- Chị ơi, chị hiểu nhầm rồi. Em là sinh viên nhạc, vì nhà nghèo nên phải đi đánh đàn thuê để kiếm tiền trang trải học hành. Em ngoài đánh đàn thậm chí còn chưa biết mặt chồng chị mà…

- Cũng may cho cô là tôi chưa bắt được hai người dan díu với nhau nên tôi tha. Tôi chỉ cảnh cáo vậy thôi và nếu cô biết điều đi tìm chỗ khác mà làm ăn! …

Đám người lạ bỏ đi để nàng đứng đó ê chề. Vì nàng đã nói dối khi bảo rằng không biết chồng chị ta. Thực ra nàng biết rất rõ, thậm chí còn cảm mến gã ta nữa. Trái tim nàng mỗi tối thứ năm đều như thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng gã và khi gã mỉm cười chào, nàng đã thật hạnh phúc.

Nàng bỗng thấy mình bị gã lừa dối, cảm thấy những tình cảm trong sáng của mình tổn thương ghê gớm. Nhưng gã có lỗi gì đâu? Ngoài ánh mắt đăm đắm nhìn nàng, gã cũng chưa hề có một biểu hiện gì, một lời nói hay một hành động gì để nàng phải tin tưởng trao gửi tấm chân tình.

Vậy thì trách ai đây ngoài trách mình quá đa cảm, đa sầu để trái tim chênh vênh trước những điều hoang tưởng. Nàng giận mình ghê gớm. Nàng thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc gã đã có gia đình và nàng sẽ không được quyền tơ tưởng đến gã.

Nàng bước nặng nề về ký túc xá, lòng hoang hoải buồn. Mình thật trơ chẽn, thật ngớ ngẩn khi đem lòng yêu một gã trai có vợ để vợ gã phải ra mặt đánh ghen. Nhưng quả thật giữa nàng và gã nào đã có chuyện gì đâu để nàng phải tủi hổ cơ chứ? Giờ thì dù thế nào thì nàng cũng không nên đến cafe Nhịp điệu trẻ nữa. Nhân danh làm thêm hay gì gì đi nữa thì cũng không nên tiếp tục gặp người đàn ông ấy. Ở một góc nào đó của tâm hồn nàng còn thấy giận gã.

Ngay hôm sau, lấy lý do phải về nhà có việc gấp, nàng xin ông bà chủ thôi đánh đàn ở quán café quen thuộc. Nàng sẽ phải tìm công việc khác, ở một chỗ khác để trái tim của mình lành lặn chở lại. Nhưng trước mắt thì nàng chưa đi tìm việc. Nàng muốn tập trung toàn bộ cho kỳ thi học kỳ kết thúc năm thứ ba đại học.

Kỳ thi diễn ra xuôn sẻ. Nàng tự nói với lòng không khi nào được nghĩ đến gã. Trước đây, mỗi khi vui hay buồn nàng đều nghĩ đến gã nhưng giờ đây, kể cả sau khi hoàn thành tốt mỗi môn thi, ý nghĩ về gã vừa loé lên trong đầu đã bị nàng dùng lý trí dập tắt. Nàng bặm chặt môi để trái tim không loạn nhịp. Sau kỳ nghỉ hè, nàng lên trường và năm cuối đại học cũng qua đi nhanh chóng.

Cha nàng đã khỏi bệnh và ông lại tỏ ra vững vàng chèo lái con thuyền gia đình. Giờ ông không chạy theo những công trình xây dựng lớn nữa mà trực tiếp điều hành một gian hàng bán nội thất ở trung tâm thị xã. Nàng lại trở về vai cô tiểu thư ngày nào, nhưng những gì đã trải qua đủ để nàng chín chắn hơn…

Tốt nghiệp trường nghệ thuật, nàng ở lại thành phố biển làm giáo viên dạy nhạc tại một trường phổ thông. Những rung động thủa nào như đã rơi vào cõi hư không, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị cho một sự bắt đầu trở lại. Cũng có vài thanh niên thành đạt tìm đến làm quen với nàng hoặc nhờ người đánh tiếng với cha mẹ nàng, nhưng nàng chỉ im lặng.

Cuối cùng chỉ có một người kiên nhẫn nhất theo đuổi và thành chồng của nàng. Đẻ liền cho chồng hai cô công chúa, nàng an nhiên với hạnh phúc gia đình, với công việc dạy học. Nàng không ngờ có một ngày sẽ gặp lại gã…

Đó là một buổi sáng đầu năm học mới, trường nàng tổ chức tiếp nhận quà tặng quỹ khuyến học một món tiền lớn từ một doanh nghiệp. Tất cả giáo viên và đại diện học sinh các lớp của trường có mặt. Và nàng đã ngỡ ngàng khi nhìn thấy gã. Vẫn mái tóc gọn gàng, bộ quần áo hơi bụi bụi, nhưng hôm nay khuôn mặt đã có thêm sự từng trải mặc dù đã mang thêm chiếc cavat màu đỏ khá trẻ trung.

Đã gần chục năm không gặp nhưng nàng vẫn nhận ra gã… trái tim nàng lại rung lên. Và ánh mắt của gã đã hướng về phía nàng. Nó đăm đắm, có sự vui mừng, tinh nghịch và có cả phần đắc thắng nữa. Nàng không hiểu sao lại như vậy nhưng nàng thấy lòng bối rối. Sau khi những thủ tục đã hoàn tất, nàng vội vã đi về lớp học, đi như trốn chạy. Nàng vào lớp, trong lúc giảng bài, trái tim cứ lơ lửng đâu đâu.

Sau khi kết thúc tiết dạy nhạc, điện thoại cầm tay của nàng reo vang bản giao hưởng “Bốn mùa” của Vivaldi. Số máy lạ, nàng biết của ai rồi. Đã định không nghe nhưng rồi nàng đã bắt máy:

- Em à, anh muốn được gặp em…

Và họ đã đi với nhau trên chiếc xe hơi màu đen của gã. Gã đã hỏi mình đi đâu bây giờ và nàng không nói gì. Gã điều khiển xe không quá nhanh như để kéo dài thời gian bên nàng. Gã kể lại gã đã chống chếnh thế nào khi bỗng nhiên nàng biến mất.

Thứ năm nào gã cũng đến café Nhịp điệu trẻ với hi vọng sẽ lại trông thấy nàng. Thế rồi khi không còn hi vọng, gã đến đó để tìm lại hình bóng của nàng, tìm lại tiếng dương cầm ngọt ngào phát ra qua đôi bàn tay mảnh dẻ của nàng mà giờ đây chỉ còn nằm trong ký ức. Và bằng những ký ức ấy, bằng những tình cảm vẹn nguyên với nàng, gã đã viết riêng cho nàng rất nhiều bản nhạc mà gã đang mở trong xe, những bản nhạc nồng nàn tình yêu dẫu cách xa…

Nàng chăm chú nghe gã nói rồi cũng kể về mình, nhưng tuyệt nhiên không kể chuyện vợ gã đã đến gặp nàng. Câu chuyện của nàng giản đơn như thể chưa hề có chuyện nàng đã đau khổ bao nhiêu vì không được gặp gã, như chưa hề có chuyện nàng đã cố gắng bao nhiêu để xua đuổi hình bóng gã ra khỏi đầu mình.

Họ cứ đi như thế, trong tiếng nhạc nhè nhè và những câu chuyện của quá khứ, hiện tại. Họ cứ đi như thế, qua khu dân cư đông đúc, rồi thưa thớt dần trên mạn ngược. Hai bên rừng núi trập trùng hiện ra trước mắt và khi nhìn thấy tấm biển báo đã sang địa phận tỉnh bạn, họ mới dừng lại và quay đầu xe.

Chặng đường về họ vẫn kể cho nhau nghe những chuyện đã diễn ra. Ánh mắt gã nhìn nàng vẫn không thôi đăm đắm. Gã đã mong muốn được nghe những lời nhớ thương từ nàng nhưng tuyệt nhiên không hề có. Trước gã, nàng lạnh lùng đến không ngờ.

Chỉ khi họ tạm biệt nhau ở cổng trường, nàng vội vã vào khu vực để xe, nếu gã tinh ý sẽ thấy nàng hai tay ôm chặt lấy ngực. Thực ra nàng đã thấy nhói trong tim ngay lúc gặp lại gã. Nhưng không hiểu sao bây giờ thì nàng thấy thanh thản với những gì vừa diễn ra giữa hai người...

(Theo vanvn.net) 


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

noData
Không có dữ liệu

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu