A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Cuộc tang thương - Đoạn thứ hai (VIII)

Đông hết sang xuân, cậu Ngô-Tòng độ ấy làm nhiều công việc, nên hôm nào cũng đến tối mới về nhà.

Chàng Lê-Cần thường hôm nào cũng lại nhà cậu chơi, hôm nào cậu đi vắng, thì lại ngồi chơi với mợ. Thân thiết chẳng khác chi anh em ruột, bởi thế đi lại tự do, lúc cậu không có nhà cũng như có, ra vào không phải hỏi han gì ai cả.

Chiều hôm ấy, mợ một mình ngồi trên gác, buồn quá chả có việc gì, bèn lấy truyện ra kể, đương kể được nửa chừng, thì có người chị em bà  Phán Sự đến chơi. Chuyện phào một lúc, bà Phán hỏi mợ:

“Hôm nay dưới đền Hai Bà có đốt mã làm chay vui lắm, chị em ta đi chơi đi?”

Mợ đáp: 

“Cậu cháu sắp về, không đi được!”

Bà Phán muốn rủ mợ cùng đi với mình cho vui:

“Ông Phán nhà tôi mới về kia rnà, ta đi bây giờ rồi về ngay cũng còn sớm chán

Mợ lắc đầu giả lời:

“Đi thế nào được, nhỡ cậu cháu biết lại mắng ngay, tính cậu cháu ghét lễ bái, không muốn cho xem đốt mã làm chay!”   

Bà Phán Sự cười nói:

“Rõ ông Phán nhà bà sao mà lẩn thẩn thế, đi xem đốt mã mà cũng giữ, hay là có ý ghen đấy, sợ bà đi....”

“Không phải là ghen đâu, bà không rõ, chỉ vì ghét lễ bái, nên không muốn cho cháu đi!”

Nói xong, thở giài:

“Sao đàn ông bây giờ nhiều người lố lỉnh thế, có vợ mà không muốn để cho đi đâu, cấm cả từ ăn mặc cho chí lễ bái, hơi một tý thì ghen tuông nghi-hoặc, cả ngày không dám để rời vợ ra, sợ người khác vồ ngay lấy hay sao? Còn mình chơi bời đĩ bợm, thì vợ có giữ được đâu!....”

Mợ nghe bà nói xong, cũng thở giài đáp:

“Bà không nói thì thôi, chớ nói cháu càng thêm thẹn, thực cháu lấy cậu cháu đây cũng phải cảnh như người bà vừa nói, cả ngày chả được đi đâu, chị em quen biết nhiều người cũng rủ cháu đi lễ phủ đền, mà cậu cháu biết thì nhất định không cho di. Cậu cháu rở quá, cấm cả từ đánh phấn soi gương, mặc tắm gội.”

Bà Phán Sự nói:

“Đàn ông mà cấm vợ cả từ soi gương đánh phấn, thật là người nhỏ nhen.”

Mợ chưa giả lời, bà đã đứng giậy cáo từ ra về:

“Tôi, bà không đi, tôi đi một mình vậy.”

Bà về rồi, mợ ngồi nghĩ những lời bà nói súc-động tâm-tình, bỗng hai mắt rưng rưng. Quả từ ngày mợ làm bạn với cậu, không được đi đến đâu, không thân mật với ai, không được ăn mặc như lúc còn con gái. Mợ nghĩ mợ đã như cái hoa xuân tươi tốt, mà không được bón tưới, ngày đêm rầm mưa rãi nắng; những sự hành-vi của mợ đều bị cậu phản-đối, muốn cưỡng-bách mợ phải phục-tòng pháp-lệnh cậu. Làm con gái nhan-sắc có, của cải có như mợ, nhất đán không phải ỷ-lại vào người chồng, mà cũng không được biệt-đãi vào một cái địa-vị sung sướng, lợi quyền không được ngang với đàn ông thì cực gì bằng. Nghĩ bao nhiêu buồn bấy nhiêu, hay đành liều má  phấn cho rồi ngày xanh. Trong bụng mợ bất-giác sinh cảm giác bi-ai, vừa toan đứng giậy lấy quyển Nhị-độ-mai ra kể, thì chợt thấy chàng Lê-Cần bước lên, trông mợ đã chào hỏi ngay:

“Chào chị, thưa chị anh tôi chưa về ư?”

Mợ giả lời chưa, chàng liền ngồi ngay xuống ghế gần chỗ mợ, nhìn mợ thấy trong khóe mắt có hơi ngấn nước mắt, mặt trái soan, da ngọc ngà, con mắt sắc lại có nước mắt chạy quanh, trông chẳng khác chi bông hoa hồng tía mới nở buổi sáng, trên cánh còn điểm mấy giọt sương, đã có cái thế-lực gì làm cho chàng Lê-Cần trong lòng nẩy ngay một cái cảm-tình mến và thương. Bụng chàng lúc này như bị một sức gì đè nén, làm cho điên đảo lao-đao, hai mắt đã bị cái hình-dung mợ làm cho mê-loạn, ngồi gần mợ như đã có cái giây giao-tình cách-cảm lôi kéo, nhìn mà muốn cầm ngay mù-soa lau nước mắt mợ, ôm mợ vào lòng để rỗ rành nưng niu và an ủi:   

“Chị có điều gì mà âu sầu thế?”

Mợ ngẩng mặt lên trông chàng, thì hai con mắt vừa gập hai con mắt chàng, đúng như lúc hai luồng điện-khí gập nhau xung-đột, bỗng lòe ra một ánh hào quang. Chàng Lê-Cần vội ôm ngay lấy mợ hôn, trong người mợ cũng như bị cái động-lực ở người chàng ta làm rung rẩy, nên không cựa cậy gì, gục ngay đầu vào ngực chàng, mợ lúc này đã như cái hoa có nước tưới, chàng thì như con mèo đói, lọt vào tràn vớ được thịt, hôn lấy hôn để. Hai người nhìn nhau đều có ý thẹn. Chàng Lê-Cần nói:

“Tôi yêu mợ, từ nay xin phép mợ cho tôi được đem một chút tình gửi, gọi là đi lại yêu nhau!”

Đang nói, thì nghe có tiếng giầy tây đi lên gác, chàng và mợ liền trông ra, té ra cậu đi làm về, anh em thấy nhau mừng rỡ, truyện độ mười phút, cậu liền đi ăn cơm.

Cái dục-tình trong lòng người ta như con thú dại, trông thấy gươm giáo cũng liềukhông sợ chết, dám xông vào người ta. Trong khi sống ở đời, hành-vi xử-sự càn rỡ, mà lương tâm không ảnh-hưởng được cũng vì dục-tình có cái thế-lực độc-nhất vô-nhị, tốc-độ bắt mau như chớp nhoáng.

Chàng Lê-Cần và mợ bấy giờ như hai người ăn phải bùa mê, tư-tưởng không còn đường lối nào chánh đáng nữa, ngoài sự ân-ái với nhau, hai người đã là một cặp giai gái ham muốn nhau rồi. Thỉnh thoảng lại rủ nhau đi chơi các nơi phang cảnh vắng-vẻ, mà cậu Ngô-Tòng không biết chi cả.

Trong sở cậu làm, có một thầy ký tên là Lương-Giám, đôi khi có đến chơi nhà cậu, biết mặt mợ. Một hôm gần tối, chàng thơ thẩn một mình trên Bách-Thú, bỗng gập một cặp giai gái đi trước mặt, nhìn rõ thì người con gái ấy chính là vợ cậu Ngô-Tòng, còn người đàn ông kia thì không biết là ai, người phong-nhã đẹp đẽ, ăn mặc rất nền, chàng ghi nhớ sự gập gỡ đó vào lòng, định hôm nào nói rõ để cậu Ngô-Tòng biết.

Từ khi mợ đem lòng yêu mến chàng Lê-Cần, thì đổi hẳn cách cư-sử đối với chồng, chồng có hỏi han gì chỉ ầm à nhạt nhẽo, khác hẳn mọi ngày, cậu thấy vợ bây giờ thế, chả hiểu làm sao chỉ buồn riêng trong bụng. Hôm ấy đương ngồi trong sở làm, thì thấy chàng Lương-Giám bắc ghế ngồi gần, rồi vỗ vai cậu bảo rằng:

“Anh ạ, tôi  trông thấy chị nhà anh hôm kia vừa đi chơi với một người con giai trẻ trung nào!”

Câu nói sác thực, làm cho cậu bán tín bán nghi, hỏi thăm chàng Lương-Giám diện mạo người con giai đi với vợ mình, thì chàng nói đúng hệt diện-mạo giáng giấp chàng Lê-Cần. Lạ thật lạ, không lẽ là chàng Lê-Cần được? Nhưng cậu vốn đa-nghi, nghe nói mợ như thế, thì bụng nhất định rò cho ra mối.

Tối hôm ấy về nhà cậu bảo mợ rằng:

“Tôi có việc phải xuống Hải-Dương ba ngày, nói cho mợ biết!”

Lại đến nhà chàng Lê-Cần bảo chàng:

“Tôi phải xuống Hải-Dương mấy hôm, vậy nhờ anh làm ơn thỉnh thoảng qua lại nhà tôi trông nom hộ cho!”

Nói câu ấy, chủ-ý cũng để dò ý-tứ chàng ta, bụng cậu tuy tin yêu chàng, nhưng đa-nghi mới lập mẹo bảo chàng, xem chàng giả lời sao. Chàng nghe cậu nói, đáp rằng:

“Được anh đã dặn, tôi xin vâng!”

Mặt chàng có vẻ hớn hở mừng, cậu lại nói:

“Nhà tôi duy có mình tôi là đàn ông, nếu tôi đi vắng, thì không có ai nữa. Hay cứ tối đến anh lại nhà tôi mà nghỉ, nhân thể trông nhà hộ, cửa ngõ đêm hôm mợ nó vô-ý, e đến trộm nó lẻn vào khuân đồ đạc trong nhà đi!”

Chàng Lê-Cần không hiểu là câu nói dò, chỉ đáp:

“Anh có bụng tin cho phép như thế, tôi rất cảm ơn, nhưng đâu dám. Thôi anh cứ đi, việc nhà anh tôi xin chu tất anh không ngại!”

Dặn đâu đấy, cậu liền sách va-li đi, kỳ-thực thuê một cái săm quanh quất gần đấy, ngày đêm rong xe qua cửa nhà mình dò xét.

Cả ngày hôm ấy đổ mưa to, ngoài đường bùn lầy bẩn thỉu quá. Chàng Lê-Cần nhờ lúc mới tối, đèn điện chưa lên, đi xe lại ngay nhà cậu Ngô-Tòng, len lẻn lên gác thấy mợ đương ngồi têm giầu, liền lấy tay đổ cơi giầu ra một chỗ, ngồi cạnh mợ nói:

“Anh đi rồi, chị với tôi đi chơi đi?”

Miệng nói mắt nhìn mợ một cách rất lẳng lơ, mợ trông chàng đáp rằng:

“Đi, ngộ có ai biết thì làm sao?”

Chàng cười nói:

“Có một người biết thì mới sợ, người ấy đi rồi, còn ai biết được nữa!”

Con mắt nhìn chòng chọc vào mặt mợ, mợ cũng nhìn chàng, hai người tự-nhiên như bị một cái sức gì nó ép làm một, đều ôm lấy nhau, chàng Lê-Cần mồm để ngay lên môi mợ:

“Mợ ơi..... mình ơi...... người rất đáng yêu mến của tôi ơi?”

Lâu lâu hai người mới buông nhau ra. Chàng Lê-Cần tưởng như sung sướng vào động tiên, mắt nhìn mợ, tay thì vuốt đuôi gà:

“Người yêu của tôi ơi.....”

Mợ đưa mắt láy chàng ta:

Ỡm ờ gì mà!”

Đùa bỡn với nhau một lúc, rồi rủ nhau đi. Mợ quấn khăn vuông che lấp trán, còn chàng Lê-Cần thì mặc áo tơi cao-su (imperméable) co lên đến tận cổ. Hai người ra cửa gọi hai cái xe cao-su, bảo kéo đến săm gần nhà ga. Hai cái xe vừa đỗ xuống hè, chàng và mợ vừa lên ngồi, thì chợt có một cái xe cao-su mui buông kín mít chạy ngang qua, khi gần hai cái xe này, thì đi thong thả. Giời mưa, xe nào xe ấy đều rương mui, mắc áo tơi cánh gà nên người ngồi xe không trông thấy nhau được. Cái xe cao-su kia là cái xe của cậu Ngô-Tòng ngồi, cậu đi xe lượn đi lượn lại đến bốn năm lần qua cửa nhà cậu, lần này mới trông thấy chàng Lê-Cần và mợ ở trong nhà bước ra cửa........

Khi hai cai xe chàng Lê-Cần và mợ đỗ cửa Săm gần nhà ga, thì xe cậu Ngô-Tòng vừa chạy kịp, còn cách độ mười thước, cậu ngồi trong xe, thò mặt ra nhìn, thấy chàng và mợ đi vào trong. Giời đã tối một rẫy buồng thuê đèn điện sáng, cậu trông đích sác một rõ mười là chàng Lê-Cần đì với vợ mình.

Chàng và mợ thuê buồng hạng 1 đồng, ngoài cửa có  đề số 1, hai người vào vội vàng đóng cửa lại, vừa hay cậu Ngô-Tòng đến nơi, cách có vài bước, nhận rõ số buồng. Bụng cậu không còn hồi hộp nghi ngờ gì nữa. Chàng Lê-Cần mê vợ cậu, vợ cậu phải lòng chàng Lê-Cần, hai người đưa nhau vào săm làm điều dâm-ô. Cơn ghen khí tức ở đâu cháy trong gan cậu, cậu vội vàng chạy ra ngoài cửa Săm, người canh cửa cản lại:

“Đi đâu, thế có thuê săm thì đưa tiền đây!”

Cậu giả lời:

“Khoan đã, để chốc nữa tôi lại!”

Nói xong, lập tức chạy lại hiệu khách bán tạp-hóa hỏi mua con giao-ríp to, chọn con nào lưỡi sắc, giả tiền xong lại quay lại nhà Săm. Lẳng lặng đến cửa Săm số 1 thì nghe rõ tiếng Lê-Cần đương nói với vợ mình:

“Người yêu của tôi ơi, tôi gập mình  thật đã phỉ lòng mơ ước!”

Cậu đứng ngoài nghe như bị dao đâm vào ruột, tức quá không ngồi yên được, bèn giáng hết sức đạp mạnh cánh cửa, cửa khóa không chắc mở bung ngay ra, cậu đã vào đến nơi.

Chàng Lê-Cần và mợ trông thấy cậu, chẳng khác chi ma hiện hồn ban đêm, mặt mày tái hẳn đi, đứng lui lại nép hẳn một chỗ. Cậu trông thấy hai người, như trông thấy thù-nhân, cầm con giao ríp trong tay dơ lên toan đâm chàng Lê-Cần, rồi đâm vợ. Tay vừa dơ lên, thì đã run, dao rơi xuống:

“Lũ chúng mày thật đồ lang-tâm cẩu-hạnh. Đáng lẽ tao giết chúng mày cho rồi, nhưng tao không muốn bửn lưỡi dao tao. Tao cho phép chúng mày cứ sung sướng, ăn ở với lương-tâm của chúng mày!”

Chàng Lê-Cần nghe cậu nói, mơ màng như rượu say đã tỉnh, quỳ trước mặt cậu mà rằng:

“Anh ơi, anh tha tội cho tôi, tôi biết tội tôi rồi!”

Vừa nói vừa khóc như mưa. Cậu liền lấy chân đạp chàng ta ngã:

“Mày biết tội rồi à. Bây giờ mày mới biết tội, thì tao không còn mặt mũi nào trong thấy mày nữa. Thằng kia, đồ chó má giả-danh nhân-nghĩa kia!”

Mợ cũng quỳ xuống xin lỗi cậu:

“Cậu ơi, tôi chót dại một phen, xin cậu bỏ quá cho!”

Cậu càng trông vợ càng yêu, càng yêu mà càng đau đớn:

“Chót dại một phen, chót dại một phen cũng không  còn vợ  chồng với mày nữa. Mấy nói lắm vô ích, nước đổ khó bốc!”

Nói xong, người đã thấy như điên rồ, bèn chạy ra ngoài cửa săm, thì giọt mưa lác đác rơi xuống, ngoài đường xe chạy lõm bõm trên bùn nước. Người cậu như điên, như dại, như dồ, như mê, trông cảnh-vật lúc bấy giờ chẳng khác chi cái ngục bấy lâu giam mình. Trông lũ người đi lại trước mắt chẳng khác chi những người xem trong chớp ảnh, thực hư không biết có phải là người không? Cậu đã như con chim bị tên bay lạc, thấy cây cong càng thêm rật mình. Bây giờ cậu chỉ còn tìm chỗ nào vắng vẻ, sống qua ngày làm bạn với cái đau đớn mà thôi, chớ sự đời đã tắt lửa lòng, còn chen vào chốn bụi hồng làm chi? Tư-tưởng cậu quay về cả cõi tôn-giáo siêu-việt ; tinh-thần cậu như muốn quy-y mà  tín-ngưỡng một đấng đại-từ đại-bi, để cầu sự an ủi trong lòng.....

Cậu chợt nghĩ khi xưa bà Hàn đẻ ra cậu vẫn hay lễ bái các đền phủ, chơi bời quen biết nhiều sư vãi, may thử đến hỏi xem, may được chỗ tiện để tu hành. Nghe có nhà sư Hòa-Mã là người quen thân với bà, cậu đến đó khóc nói với nhà sư rằng:

“Bạch-sư ông, con là một kẻ bị nhiều cái đau đớn vì nhân tình thế-thái lắm, không thể nào chen đua ở đời được nữa, muốn xin sư-ông làm ơn cho con ở nhờ, theo hầu sớm khuya hương đèn tụng kinh niệm Phật thì con đội ơn người lắm.”

Nhà-sư là người nhân-đức từ-thiện nghe cậu nói phải nhiều sự đau đớn, thưởng-cảm bảo cậu rằng:

“A-di-dà-phật, cậu là người thiếu niên đã trải đau đớn về nhân-tình thế-thái rồi ư? Đáng thương thay, cậu muốn bỏ thất-tình mà quy-y cửa thuyền, sư này lấy làm khen và mến lắm. Nhưng xem nội chùa đây, cảnh-trí không được thanh-tịnh lắm. Tiện nhà sư có biết một chỗ này rất tịch-mịch, cậu có muốn đến đó tu-hành không?...”

Cậu hỏi chỗ nào, nhà sư nói:

“Cách tỉnh Phú Thọ độ ba cây lô-mét, có một cái chùa bỏ không của dân sở-tại làng đấy lập ra, bấy lâu không có người coi sóc đèn hương, nay cũng chưa có ai. Cậu nên lên trên ấy, nói qua xin Lý-trưởng làng ấy một tiếng, thì được ở đấy ngay. Như thế thì được chỗ hợp ý mình muốn!”

Cậu tạ ơn nhà sư, ngủ chùa Hòa-Mã, rồi sáng hôm sau đi tầu lên Phú-Thọ.....

(Xem tiếp kỳ sau)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu