Những ngôi sao hình quang gánh
Họ gánh về cho tôi những mùa ổi mùa xoài mùa mận
  Mùa sen mùa cốm trên vai
  Cả nắng ban mai cả hoàng hôn tím
  Ngày đi rưng rưng đôi dép lê. 
Tôi mua được mùa ổi, mùa sen bằng những đồng bạc lẻ
  Những đồng bạc lặng lẽ 
  Thấm đấm sương đêm, thấm đẫm mồ hôi 
  Sau lưng họ đồng làng mồ côi hun hút gió
  Vòng tay ngỏ
  Lời ru con căng sữa 
Họ gánh về cổng tôi những mùa trinh nguyên, những mùa tôi sẽ quên nếu không có họ
  Hương nhãn Hưng Yên vừa vào mùa, sen Tây Hồ vừa nở, cốm Làng Vòng vừa trăn trở những hạt xanh
  Họ gánh về tặng tôi ngọn gió mát lành thổi về từ đồng quê 
  Nơi mẹ, và con và chồng họ đứng chờ
  Nơi những cơn mơ
  Vùng vằng khát 
Tôi văng vẳng nghe họ hát
  “Khó thời đòn gánh đè vai 
  Lần hồi nuôi mẹ mặc ai chê cười [1]” 
Những ngôi sao của tôi
  Gánh trên vai mình số phận 
  Vô danh giữa đời thường
  Dẫu đôi lúc đặt vào mắt tôi bao tia nhìn mang hình dấu hỏi. 
Nguyễn Phan Quế Mai
(Tác phẩm đoạt giải Nhất cuộc thi "Thơ về Hà Nội" 2010 do đài TH Hà Nội và báo Văn nghệ tổ chức)
[1] Ca dao
 
 


 
       







