A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Mưa lá me xanh chiều rất cũ

Sài Gòn một buổi chiều xanh
Lá me mưa rụng như tình yêu bay...
Có hai người đứng chia tay
Lá me mưa rụng rớt đầy đôi môi...
Sài Gòn từ đó xa thôi
Mưa và nước mắt một thời ra sao?
Một thời mà mấy chiêm bao
Khi tôi nhắm mắt nhớ sao Sài Gòn!
Chỗ này ngày tháng mù sương
Một cơn gió cũng gợi buồn xa xăm...

Sài Gòn nhớ chẳng về thăm
Sợ ai hồi đó giờ cầm tay ai...
Sợ mưa con phố sẽ dài
Chiều xanh xao cũ chưa phai, chắc gì?
Sợ mà khi chớp đôi mi
Hứng đâu cho kịp Xuân thì nữa em!
Sợ mà muốn nhắc sẽ quên
Những câu em chẳng bắt đền anh đưa.
Thôi thì Sài Gòn cứ mưa!
Tôi đang dưới lũng sương mờ nhớ nhung...

Bao nhiêu vụng biển lòng sông
Mưa ơi khuấy đục đi lòng người xa.
Muốn không nhìn lại quê nhà
Bởi đâu mà chẳng phù sa bọt bèo?
Chỉ thèm ngọn gió Cheo Reo,
Cơn mưa Phú Bổn bay vèo tới đây.
Lá me mà hóa thành mây
Buồn tôi chép lại có đầy bài thơ?
Em à mắt ướt hay khô
Nhìn anh đi! Suốt bây giờ mai sau...

Nhìn nhau nhìn trong chiêm bao
Chắc chi mưa gió còn đau Sài Gòn! 

Trần Vấn Lệ

 


Tin liên quan

noData
Không có dữ liệu

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu