Lục bát mơ
Cuối cùng tôi vẫn nợ em/ Ngày xưa với những nỗi niềm cũng xưa/ Bao nhiêu hờn giận là vừa/ Để nay lầm lỗi như đùa với tôi...
Cuối cùng tôi vẫn nợ em
Ngày xưa với những nỗi niềm cũng xưa
Bao nhiêu hờn giận là vừa
Để nay lầm lỗi như đùa với tôi
Đành rằng có đám mây trôi
Mải mê khúc hát bên đồi ướt sương
Đành rằng có dải nắng vương
Vô tâm lạc xuống con đường em qua
Tôi về lấy gió làm nhà
Trăng rơi làm chiếu vạt hoa làm mền
Hình em là giấc mơ đêm
Tôi ru tôi với muộn phiền chính tôi
...
Tỉnh ra tôi vẫn nợ người
Đã chìm trong giấc mơ đời... không em.
Nguyễn Bảo Giang (Nhà văn Tp HCM)