Ký ức mùa đông
Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Gió - đàn ngựa hoang
Quần lên ngôi làng nhỏ
Mái nhà tranh run rảy neo vào gió
Tiếng gọi vô hồi đêm đôngTôi cuộn mình trong ổ rơm
Như củ khoai đất phèn vùi tro trấu
Nghe nhồn nhột sống lưng, rân rân dòng máu
Ôi những cọng rơm vàng chăn nệm tuổi thơGiá buốt tiếng gà khuya
Khàn khàn ngái ngủ
Sân rêu rơi đằm một tàu cauNhọ nhem ánh đèn dầu
Cha ngồi lặng phắc như dáng núi
Giòn giã thuốc lào
Trầm tư khói
Người nghĩ về gió bấc mưa giông
Về những cánh đồng quanh năm gối vụLưng mẹ còng thêm sau mỗi mùa đông giá
Ngón tay gầy sóng sánh nước chè xanh
Cơm mới nở hương, ngọt tép riu đồng
ấm lòng cha suốt đường cày vạm vỡTrâu ra chuồng lịch kịch phì phà sương
móng trâu gõ một điệu buồn vạn thuở
khép vạt áo nâu bờ đê ngược gió
cha bước thầm bạc cỏ dấu chân.Lê Khánh Mai (VNCA)