Gọi về thuở nhỏ
Đã lâu lắm ta lại về mùa hạ
Nước ao vuông rúm rụm giữa trưa hè
Cây sấu già đưa đẩy gọi tiếng ve
Mặt đường khô xô nghiêng vài vạt cỏ.
Mái chùa vênh chắc là vì nắng gió
Tượng Phật Bà trên bệ đổ mồ hôi
Bên gốc đa chòng chọc chú tiểu ngồi
Nắng xiên ngang làm sư thầy vàng áo.
Dưới rặng tre trâu nằm nhai rệu rạo
Nắng vẽ gì mà đồng đất nhăn nheo
Bên hiên nhà cha đội hạt mưa chiều
Để sáng mai trâu cày không quá sức.
Mùa hạ thế mà sao ta háo hức
Bát cơm quê cà pháo, nước sấu dầm
Cha ta cười tan biến vết quầng thâm
Theo luống cày bật tung màu nắng gió.
Vết cua còng gọi ta về thuở nhỏ
Mùi bùn chua nồng nặc bám quanh người
Chùm sấu già vời vợi kéo nắng rơi
Dưới ao vuông ta với trâu xì xoạp
Đêm trên đê, hương đồng quê ngan ngát
Vạt nắng nào ngủ lại trên lưng cha?
Tiếng chuông chùa gặp mùa hạ ngân xa
Để nỗi nhớ cứ hằn sâu trong đất.
Phạm Quốc Hùng (VNCA)