Dịu dàng
Chiều tan học, bóng người khuất nẻo phố
Dịu dàng đi thương nhớ biết chừng nào
Không còn tuổi theo chân chiều nhặt nắng
Ta chậm bước sân trường nghe cây lá xôn xao
Ðâu đây có tiếng chim nào gọi bạn
Nắng chiều loang rực sáng vệt mây hồng
Như thuở đôi mươi ta cùng chiều phiêu lãngDịu dàng ơi, em linh cảm gì không?
Có điều gì như thể chờ mong
Như tiếng gọi vọng về từ xa thẳm
Qua bao nẻo thăng trầm, qua bao mùa cay đắng
Chiều nay lại vẹn nguyên rung động buổi ban đầu
Dịu dàng ơi, em chẳng biết đâu
Trong giá lạnh cuộc đời, em như người giữ lửa
Gạt hết tro tàn thắp lên thương nhớ
Nóng bỏng lòng ta khát vọng không cùng
Câu thơ ai đã nói hộ lòng mình
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Em đi về phía ngược chiều gió thổi
Ðể gã học trò đứng tuổi cứ bâng khuâng.Thuận Hữu