Thanh âm mùa đông
Sớm mai thức dậy nơi phương xa vốn luôn đong đầy nắng gió, vậy mà cảm nhận được chớm đông về khẽ khàng. Thời tiết trở mình nhẹ nhàng, đủ để báo hiệu mùa đông đã vươn cánh tay chạm vào từng chuyển động của thời gian, không gian.
Dẫu bây giờ ta đã lạc về miền quanh năm nắng ấm song lòng chẳng thể che giấu nỗi xốn xang trước tiếng thở mềm dịu của mùa. Dẫu chỉ là một chút lạnh buổi sớm mai, dẫu chỉ là thoáng trời đất buông mành đi ngủ sớm phút tan sở, lại nghe mơ hồ niềm nhớ, mong chờ, thoảng mong manh. Mùa đông thật lạ, chẳng cố ý mà cứ vô tình chạm vào hồn người từng nốt ngân xúc cảm. Có một nỗi nhớ miên man len lỏi trong từng tế bào như ngoài kia gió lạnh tinh tế luồn lách qua từng ngóc ngách của đường phố, ngõ nhỏ, chạm vào từng cánh áo mỏng, cho người ta biết tìm về gần nhau hơn, cho vòng ôm sau mỗi chuyến xe thêm tròn vẹn.
Con ngõ nhỏ buổi sớm mùa đông như hao gầy hơn trong gió lạnh. Cái vắng lặng, tĩnh mịch khiến người ta thích thú. Thảng đâu đó chỉ có bóng dáng vài cụ già dậy sớm thể dục tản bộ thong dong hít hà hơi lạnh. Vài tiếng rao rơi trên đường phố “ai bánh mì đây”, “ai bánh giò, ai xôi lạc, xôi xéo đây”. Vài người phụ nữ ra chợ buổi tinh mơ chọn cho gia đình những món đồ tươi ngon nhất. Một chút co ro, một chút hoang hoải, một chút đơn côi bao trùm vạn vật mà cớ sao người ta vẫn yêu, vẫn thương mỗi bước chân mùa đông sang?
Bầu trời xam xám u buồn trên ngấn mắt, đùng đục một màu chòng chành như chực chờ rơi xuống nỗi buồn. Có phải đông sang cho tâm tư đong đầy hoài tưởng, nghĩ suy? Có phải chỉ cần một bóng dáng tình nhân trên phố mà lòng ai kia đã vội xôn xao thương nhớ một bóng hình, một cái nắm tay, một vòng ôm thật chặt của thuở nào? Chưa vội khoác những chiếc áo dày sù sụ, to đùng như gấu ủ đông, chớm lạnh người ta mới chỉ cần choàng nhẹ chiếc áo mỏng hờ hững để giấu mình trước đợt gió vô tình.
Thành phố thật lạ bởi cái rét chưa đủ đậm đà, tê tái trong khi nắng cũng chẳng còn độ đậm đà, tươi rực của mùa thu. Có chăng là không khí bảng lảng bủa vây đâu đây, trên lớp tường vàng nhuộm màu năm tháng, nơi hơi nóng ấm trà phả vào không khí, mấy cụ già mê mải chơi cờ, cụ bà giương mục kỉnh chăm chú đan len. Thành phố đườm đượm vị hiu quạnh song bình yên quá đỗi. Có phải vì từng nốt nhỏ dịu dàng chấm phá ấy mà người đi xa khó nguôi quên nơi chốn này!
Mùa đông thắp bừng lên sức sống bởi những chuyến xe vẫn cần mẫn chở hoa về phố. Lắng mình lại trước sắc vàng hướng dương, sắc tím của bách nhật, sắc trắng của thạch thảo… Những con đường quen đã từng qua liệu có còn đợi bước chân ai ngày trở lại? Từng góc quán nhỏ ta từng ngồi lặng lẽ có còn mở những khúc tình ca xưa cũ “Dường như ai đi ngang cửa. Gió mùa đông bắc se lòng. Chút lá thu vàng đã rụng. Giờ đây cũng bỏ ta đi”. Thèm nôn nao cảm giác ngồi ở góc quán quen nơi ngã tư thênh thang, mặc mình lơ đãng trôi theo bảng lảng hơi lạnh ngoài kia, ngắm nhìn người người lại qua. Thèm chút co ro trong sương giá, đút vội đôi bàn tay cóng buốt vào túi áo ai kia nghe ấm nồng chạm vào tim. Thèm được cuộn mình trong chăn ấm ngủ vùi một giấc say mềm mặc kệ ngoài kia gió vẫn thầm thì ùa về...
Huệ Hương (baoquangnam)