Tháng tám mùa Thu!
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu… (Ảnh minh họa) |
Dù nắng chưa đủ dịu để gọi là đầu Thu, mưa chưa đủ nhạt để cho rằng cuối Hạ, tháng Tám lặng lẽ đến làm cho bao cảm xúc miên man trôi nổi, chẳng biết vơi hay đầy. Người ta thường bảo tháng Tám là mùa yêu thương, mùa của hoa sữa ngát hương, mùa của ngày lập Thu da diết vị mát lành. Còn với mình, miễn trong tâm thấy an vui thì mùa nào cũng đẹp, cũng đủ đầy yêu thương.
Tháng Tám, mang chút nắng hạ gửi lại vào Thu. Cơn gió lãng bãng thổi màu kí ức làm lòng mình hoang hoải tìm ngày đã cũ. Tháng Tám luôn vậy, làm cho lòng người khó rạch ròi trong từng suy nghĩ. Chút đan xen mộng mơ rồi lại về với nỗi lo toan phiền muộn. Nắng tháng Tám vẫn dịu dàng, hiền hoà như bản chất vốn có. Đến khi những tia nắng cuối cùng trong ngày cũng không còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, cũng là lúc gió lạnh lùa qua làn áo chạy vào da thịt thấm chút khí trời, tẩm chút hương vị mùa Thu.
Những cơn mưa tháng Tám chẳng vội vã, cứ chầm chậm, lặng lẽ mà dai dẳng. Đâu đó có cơn gió lạc mùa, nghe rít lên từng hồi bên tiếng chuông gió kêu leng keng. Ướt đẫm mưa ngoài đó, bao phận người lục đục cho cuộc sống mưu sinh. Mình nằm chăn ấm nghe mưa thì người ta đã thức dậy khi trời chưa sáng. Hòa vào lối mưa dày đặc, nhịp sống hằng ngày của họ vẫn tiếp diễn bởi miếng cơm manh áo. Nên mỗi khi bất an hoài nghi với cuộc đời dặn mình nên nhìn quanh đi đã. Có bao phận người đang cố gắng bươn chải dù cuộc sống khó khăn chăng nữa vẫn không hề bỏ cuộc.
Thu về, chiếc lá vàng khẽ rơi vì hết một chu kỳ sinh tồn thì những chiếc lá xanh lìa cảnh vẫn luôn mang một nỗi buồn đau đáu. Người ra đi đã đau đớn rồi, người ở lại cũng khó khăn trăm bề. Người ta thường nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Thật ra thời gian không thần kỳ như thế. Nó chỉ làm chúng ta quen dần với nó. Sự quen dần này khiến cho vết thương trở thành vết sẹo, nhưng sẽ không bao giờ quên nó đã đau như thế nào?
Tháng Tám vẫn đẹp hút hồn với những mảng màu của mùa Thu. Dẫu lâu rồi cảm xúc như bị chai sạn nhưng vẫn xao động bởi những con đường đầy nắng mà không gay gắt chói chang, phố xá đẹp trầm tĩnh và cả sắc trời của tháng Tám. Chẳng còn ai để phải lòng, chẳng còn ai để nhớ thương nhưng vẫn vấn vương một bóng hình ai đó. Nỗi nhớ dành cho người cũ hay chính là mình của những ngày vô ưu khi xưa ấy. Tự nhiên muốn chững lại một nhịp, hít hà mùi hương trời đất mà xuýt xoa. Rồi hình dung năm tháng về sau, lại đặt tay lên tim để bình tâm yên tĩnh thật nhiều trong tiết trời tháng Tám xuyến xao.
Tháng Tám mùa Thu luôn đem lại cho lòng người những xúc cảm kỳ diệu. Nên sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc để thời gian có qua đi cũng không nuối tiếc điều gì. Mặc đâu đó ngoài kia vẫn vang lên thì thầm lời bài hát: Tháng Tám mùa Thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?…
Hoàng Nhung/ http://congnghieptieudung.vn