A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Với biển

... Sau tất cả, biển nuôi sống họ, xoa dịu họ, yêu thương họ, chở che và vỗ về họ… Còn tôi, vẫn giữ thói quen về với biển. Mỗi khi lòng nặng trĩu. Mỗi khi cần chở che.

 
(Ảnh minh họa - st) 

Nhà tôi cách biển chừng 10 cây số về phía đông. Như một thói quen, cứ mỗi khi thấy lòng nặng trĩu tôi lại về với biển. Bạn đồng hành của tôi là chồng, là con, là bạn, và đôi khi tôi lãng du một mình.

Biển quê tôi không phải là một điểm đến nổi tiếng. Nó dân dã, hoang sơ như chính tâm hồn người dân quê tôi.

Cũng như bao miền biển khác, biển quê tôi rộn rã vào mùa hè và tĩnh lặng và mùa đông. Nhưng dù thế nào chăng nữa tôi cũng yêu nó, thương nó đến cháy lòng….Vào những đêm tháng 6 oi nồng, tôi thích cùng ai đó chạy xe băng qua những vạt cây xanh thẫm để đến với biển.

Ở thời điểm đó, bờ biển thực sự là ngày hội. Hàng quán rộn ràng, những bữa tiệc nho nhỏ của các nhóm bạn, lửa trại được đốt lên bập bùng với tiếng nhạc , tiếng reo hò như một Festival thu nhỏ… Nhưng tôi thường không bị cuốn hút bởi không khí sôi động ấy. Tôi thích tìm một quãng đê vắng, chỉ có tiếng sóng, tiếng gió và tiếng hàng phi lao rì rào…

Tôi ngồi bệt xuống bờ biển, nhìn ra phía đại dương bao la, kiếm tìm trong sâu thẳm hun hút một điều gì đó chưa thể đặt tên. Trong đêm sâu và dưới ánh trăng huyền ảo, mặt biển loang dần những vùng sáng bạc được sóng đánh xô mãi vào bãi cát. Tôi nghĩ về những ước mơ thơ bé của mình và nhận ra rằng điều đẹp đẽ ấy mãi đọng lại ở một ngách sâu nào đó trong tâm hồn tôi. Và giờ đây, khi tôi đối diện với thẳm sâu bao la, nó lại trở về khắc khoải và day dứt.

Có lúc tôi ngồi dựa đầu vào người đàn ông của cuộc đời mình, cả hai không nói câu gì, chỉ im lặng nhìn biển. Khoảnh khắc âý, tôi biết mỗi người đang theo đuổi một ý nghĩ riêng. Tôi lan man trong hoài niệm. Còn anh, biết đâu đấy, Anh cũng đang nghĩ về những bóng hồng đã qua trong cuộc đời mình. Vì trước biển người ta thường mềm yếu…

Nhưng tôi còn có một nỗi sợ khác. Nỗi sợ về những điều không-vĩnh- viễn. Đôi khi, tôi muốn làm một điều gì đó để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ và ngọt ngào trong hiện tại. Nhưng rồi, tôi nhận ra, nó lạnh lùng rời bỏ tôi nhiều khi không vì một lý do gì. Những lúc ấy tôi lại về với biển, biển xoa dịu tôi, thấu hiểu tôi và cả đau đớn cùng tôi. Biển đáp lại tôi bằng tiếng sóng rì rào, bằng những cơn gió mát rượi xua tan cái oi ả bức bối của những đêm hè. Lúc ấy, chỉ cần im lặng để lòng mình được dịu êm…

Diện mạo của biển và những buổi chiều hè thay đổi như người con gái thay áo mới. Hàng quán rộn ràng sôi động hơn, người ta hát hò say sưa, người ta cắm trại cùng nhau dọc những hàng phi lao ven biển, người ta vẫy vùng với làn nước mát… Biển như trẻ lại cùng với cái náo nhiệt của ngày hội. Lúc ấy, dẫu muốn tìm một khoảng lặng cho riêng mình e cũng khó lắm thay…

Nghĩ đến biển, người ta mặc định nó thuộc về mùa hè. Nhưng với tôi, biển mùa đông cũng thật tuyệt vời. Không khí tĩnh lặng và êm dịu cùng với cái lạnh đến tê người, đôi khi thật cần thiết để ta sống tận cùng với nỗi cô đơn, để ta nhận ra đâu chỉ mình mới lẻ loi đến vậy…

Sau những gầm gừ dữ dội, biển dường như cô độc hơn bao giờ hết, chỉ mình nó lắng nghe cái im lặng vô cùng của vũ trụ mùa đông khi loài người dường như đã bỏ đi đâu hết, chỉ còn lại màu xám lạnh lùng của trời, của nước, của tiếng thông reo vi vu muôn thuở… Biển hết mình sẻ chia, đồng cảm với nỗi niềm của con người, và để rồi khi đông về, chỉ mình nó ôm trọn nỗi thê lương…

Tôi sinh ra ở vùng quê gần biển, lớn lên ở mảnh đất mặn mòi nắng gió, tôi thấm thía vô cùng cái đắng chát của những kiếp mưu sinh. Tôi hiểu vì sao những người đàn bà, đàn ông ở mảnh đất này lại dẻo dai, can trường đến vậy. Họ ăn sóng, nói gió, làm việc cật lực và sẵn sàng đối mặt với những tai ương của số phận. Những đứa trẻ làn da đen nhẻm, lăn lộn ngoài bờ bãi còn nhiều hơn cả ở nhà, chúng tôi cứ thế lớn lên, cứ thế trưởng thành, hồn nhiên với nắng, với gió, với mặn mòi vị muối biển khơi…

Sau tất cả, biển nuôi sống họ, xoa dịu họ, yêu thương họ, chở che và vỗ về họ… Còn tôi, vẫn giữ thói quen về với biển. Mỗi khi lòng nặng trĩu. Mỗi khi cần chở che.

Theo Đặng Mai Phương/https://tanvanhay.vn/


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu