Mùa gió cũ
Sớm nay trở dậy, co ro trong cái lạnh se sắt, tôi thấy tâm hồn mình khác hẳn, không còn mệt mỏi bức bối như mấy hôm trước. Nhìn ra ngoài sân, lá vàng khô xao xác được gió vun thành từng đám trên nền mặt sân khô trắng không hiểu sao tôi lại cồn cào nhớ về những mùa đông xưa cũ. Nó để lại một ấn tượng mạnh trong tôi đến nỗi giờ đây tôi vẫn còn nhớ như in cái mùi ẩm mốc cũ kỹ khi đứng chờ mẹ mở cái hòm đựng quần áo mùa đông. Mùi hương xưa cũ ấy sâu đậm trong cái khứu giác tôi đến mức mỗi khi gió mùa đông bắc về là tôi lại thấy nó thấp thoáng đâu đây. Đấy là những mùa đông thiếu thốn, quần áo chưa đủ ấm, áo len, áo bông của anh chị lớn mặc ngắn thì em lại mặc tiếp. Vì thế áo rách tay, sờn vai, ngắn chật và cũ kỹ là chuyện bình thường, ít ai nghĩ đến chuyện mặc đẹp trong những năm tháng vất vả ấy.
Mùa đông, tôi hay theo mẹ đi chợ bán hàng. Gánh hàng cau của mẹ đến chợ là lúc nào có khách lúc ấy, mấy bà ăn trầu thuốc luôn chờ mẹ. Dọn vội hàng, bán vội cho mấy người quen đang chờ đợi xong, mẹ để tôi trông hàng rồi chạy vội đi đâu đó, lát sau mẹ đem về cho tôi mấy chiếc bánh rán thơm phức. Phải được ăn những thứ ấy trong cái lạnh se sắt của những đợt gió mùa đông bắc và trong lúc cái bụng đang sôi lên mới có thể cảm nhận được hết hương vị ngọt ngào. Không chỉ vậy, mùa đông ở quê tôi thường là mùa thu hoạch hoa màu vụ đông, nào là ngô, khoai lang, khoai tây, sắn, mía,… Mẹ tôi hay bảo "heo may ngọt mía” mỗi khi gió mùa đông bắc về, có lẽ thế nên nó là thứ gió mùa được tôi và nhiều người chờ đợi giống như được gặp lại người quen sau nhiều ngày xa cách.
Thái Hương Liên (Đại đoàn kết)