A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Góc nhớ tháng Tư

Tháng Tư ơi sao yêu nhiều đến thế/ Một khoảng trời, một chút bâng khuâng...

Tháng Tư về, dàn đồng ca mùa Hạ bắt đầu ngân lên tiếng hát...

Tháng Tư ơi sao yêu nhiều đến thế
Một khoảng trời, một chút bâng khuâng
Nắng lung linh bỏ mùa Xuân ở lại
Em gọi Hè trong chiếc lá me bay..
.

Chẳng thể đếm nổi bao nhiêu lần ta đã ngân nga những vần thơ đầy cảm xúc dạt dào như vậy mỗi độ tháng Tư về. Ta hân hoan, vui mừng như trẻ lên ba đón lấy món quà của bà, của mẹ sau mỗi phiên chợ. 

Tháng Tư về, đâu đâu cũng thấy nắng ngập tràn. Từ phố nhỏ yêu thương hằng ngày ta đi làm tới con hẻm len qua khu trọ vốn dĩ chật hẹp chỉ một lối người qua, nắng len lỏi, bừng lên tươi rói. Bao năm qua cảnh vật đổi dời, con người đổi thay, còn nắng tháng Tư của ta vẫn nhẹ nhàng, tinh khôi, trong suốt. Nắng khờ dại và bồng bột lấp ló bóng hình của ta, của những người bạn những năm xưa lắc lơ đợi nhau dưới hàng xoan đang tím biếc rộn ràng. Ta xuyên qua nắng, cầm vợt, tay khư khư hộp diêm trống, tìm kiếm những chú ve tội nghiệp. Nắng soi nụ cười, soi kỷ niệm, như một người bạn thân, dõi theo ta, nâng niu bao giấc mơ yên bình!

Tháng Tư về, trời quang mây và xanh biêng biếc. Gió lồng lộng thổi mát rượi, tràn về miền nhớ trên những cánh diều chấp chới xa xa. Đầu mùa, ven ngoại ô đã thấy tấp nập già, trẻ dắt nhau đi thả diều. Hàng chục cánh diều xanh xanh đỏ đỏ no gió trên không trung làm ta lại nhớ tới cánh diều giấy học trò thuở bé. Đó là những cánh diều cổ tích, căng tràn nhựa sống, bay lượn chắp cánh những giấc mơ ngoan. Cánh diều ngày xưa đơn sơ thôi nhưng niềm vui thì lớn vô cùng. Ta cứ mải miết bám theo cánh diều, chân trần chạy dọc triền đê, cỏ dưới chân vỗ về mềm mượt… cùng tiếng cười rộn ràng. Cánh diều ngày ấy nhắc ta về một tuổi thơ dù thiếu thốn cỡ nào cũng luôn có bè bạn thân thương. Đó là cả miền nhớ bình yên vô tận, cho dù bao nhiêu năm sau ta vẫn mong muốn được trở lại một lần trong đời.

Tháng Tư đang về, mùa xà cừ đổ lá, khúc giao mùa ngân lên dang dở. Ta bước chân trên phố, lạo xạo gót giầy, nghe từng lời thủ thỉ của lá, ăm ắp một miền nhớ xa xa. Mùa xà cừ vô tình đưa ta về nỗi nhớ một bóng hình, tà áo trắng năm xưa, bên mái trường yêu dấu. Ta say đắm với mối tình học trò nhỏ dại, để bây giờ nhắc lại cứ bâng khuâng. Tại sao tháng Tư xưa ta khờ dại, không can đảm để nói lên lời yêu thương, mà chôn giấu ở trong lòng? Đôi khi ngước mắt nhìn lên trên cao, thấy lá rụng rơi hòa trong sắc xanh của trời, của mây mà thầm ước giá như xà cừ đừng có đổ lá nữa được không? Để ta thôi nhung nhớ những kỷ niệm đã ngủ quên! 

Tháng Tư về, dàn đồng ca mùa Hạ bắt đầu ngân lên tiếng hát, đám học trò rộn ràng chuyền tay nhau lưu bút, tất bật những bài học cho mùa ôn cuối. Tháng Tư xưa, ta mộng mơ bên chùm bằng lăng ngập ngừng tím biếc, mơ về một khoảng trời cao rộng, lòng bỗng nao nao một nỗi buồn khó tả. Quá khứ đã giúp ta trưởng thành, những hoài niệm mùa xưa khiến ta khôn lớn từng ngày. Ta vẫn cứ tin rằng sau mỗi mùa tháng Tư, khi những bông hoa mùa Xuân héo úa, lìa cành, sẽ kết tinh thành trái chín ngọt lành, căng mọng.

Tháng Tư về, còn nhiều lắm những góc nhớ thân thương. Những góc nhớ ngọt ngào như nắng, như gió, như mây, tất thảy hòa quyện cùng nhau để tạo thành tháng Tư chan chứa yêu thương!

Theo Mai Hoàng/https://baohaiduong.vn/


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu