A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Đông về nhớ mẹ

Chiều nay gió mùa đột ngột về mang theo mưa và giá rét, đứng trước cửa sổ trong căn phòng ấm nhìn những hàng cây bị gió quật tơi bời, lòng tôi bỗng nhiên chững lại. Bao niềm thương nỗi nhớ trong chiều đông lạnh đổ nghiêng về phía mẹ tôi. 

Ảnh minh họa

“Ngoài kia trời trở gió Đông. Liêu xiêu dáng mẹ gánh gồng đường trơn. Thời gian manh áo đã sờn. Tình thương của mẹ đầy hơn tháng ngày”… Chiều nay gió mùa đột ngột về mang theo mưa và giá rét, đứng trước cửa sổ trong căn phòng ấm nhìn những hàng cây bị gió quật tơi bời, lòng tôi bỗng nhiên chững lại. Bao niềm thương nỗi nhớ trong chiều đông lạnh đổ nghiêng về phía mẹ tôi. Tôi lại nhớ những chiều đông dông gió sầm sập thổi nghiêng vai mẹ tất tả chạy mưa từ đồng về nhà. Môi tím tái, vừa đến cổng, chưa kịp rửa tay chân, thấy con đứng ở hè ngóng mẹ đuổi vội, vào nhà ngay, đứng ngoài làm chi cho lạnh con. 

Đêm đầu tiên của mùa đông, cuộn tròn trong chăn ấm lại nhớ dáng vẻ mẹ lúi húi lôi trong rương ra mấy bộ quần áo ấm đã không còn mới nhưng được gìn giữ cẩn thận “phân phát” cho từng người trong nhà. Đây là áo bông chần của bà, đây là mũ lông của ông. Còn có áo bông chần và mấy đôi tất của bố, một cái khăn len màu xanh của mẹ. Đến món đồ mà mẹ quý giá nhất, 2 chiếc áo len, một chiếc màu vàng, một chiếc màu đỏ chính tay mẹ đan cho anh em tôi cất riêng một góc để không bị quần áo của người lớn đè. Mẹ cầm lên, mặt rạng ngời ướm vào người chúng tôi cười xòa, vẫn vừa như in nhá, lớn lên tý nữa mẹ sẽ đan cho áo khác. Tôi thì nửa muốn nửa không vì chờ đợi một cái áo mẹ đan lâu lắm. Chỉ khi mọi công việc đồng áng, dọn dẹp trong nhà đã xong mẹ mới có thời gian ngồi đan. Có hôm mơ màng tỉnh dậy giữa đêm khuya tôi thấy mẹ gục đầu bên chiếc đèn dầu vàng vọt, lòe nhòe vừa đan vừa ngủ gật. Thậm chí từ người mẹ còn có mùi khen khét, thì ra, tóc mẹ lòa xòa, rơi xuống bóng đèn, bị lửa bắt cháy. Tôi không dám nhìn lâu, chỉ sợ sẽ tức giận mà quát lên, mẹ đi ngủ đi, con không cần áo... Đông về, mặc kệ cảnh nhà nghèo túng, trong căn nhà của mẹ bếp củi luôn đỏ lửa. Khi thì củ sắn, lúc củ khoai, lúc vài quả chuối xanh nướng, mẹ luôn chu đáo từng bữa ăn vặt cho anh em tôi. Miệng luôn cười xòa khi tôi hỏi mẹ ăn chưa, mẹ đáp ngay, mẹ đang no căng bụng đây này. Để rồi có khi cả ngày mẹ chỉ qua quýt vài ba củ khoai cho qua bữa, không thiếu những đêm đông dài nằm ôm tôi mà bụng mẹ sôi réo rắt.

Thương mẹ nhiều hơn, bao nhiêu là đủ? Tôi không biết. Nhưng cũng đã hơn mười năm tôi xa quê, thi thoảng mới về thăm nhà, vội vã về rồi lại tất tưởi đi, thi thoảng mới được ăn một bữa cơm mẹ nấu với bấy yêu thương. Cứ vài ngày tôi lại gọi điện về nhà, lúc gặp được mẹ, lúc thì bố bảo, mẹ đang bận dọn dẹp. Những lúc như vậy tôi phát cáu, càu nhàu bố, bố bảo mẹ đi, già rồi, nghỉ ngơi thôi, suốt ngày dọn dẹp. Rồi tôi chuyển qua những câu chuyện khác, đôi khi quên gọi lại cho mẹ. Mùa đông này cũng như những mùa đông khác, trời lộng gió, lạnh lẽo. Đêm đông, chạnh lòng nhớ mẹ, nhớ nhà, buồn thương thêm tha thiết. Mẹ cho tôi hình hài, mẹ cho tôi một trái tim, mẹ cho tôi một cuộc đời và mẹ cho tôi cả những nỗi niềm không dám gọi thành tên./.

Hoa Xuân/ Báo Nam Định


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu