A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Bờ dậu ô rô

Muôn cành ô rô tim tím, dịu dàng, đắm thắm nhắc nhớ tôi về một thời đã qua.

Bao mùa hoa qua đi tôi mới có dịp trở về. Đến ngõ, hồi hộp dừng chân giây lát bên bờ giậu. Ô rô vẫn xanh tốt qua bao đạn bom, hoa tím vẫn nở bất chấp thời gian nghiệt ngã. Mùi nhựa cây, mùi hoa nhè nhẹ quyện với hơi thở của đất đai, ruộng đồng, phả vào lòng tôi một cái gì thật máu thịt, thật là da diết…



Ảnh minh họa (nguồn Internet)


Không biết ai đó mang giống cây ô rô về trồng ở quê tôi tự bao giờ. Miền trung du đất đá ong cằn cỗi, vậy mà ô rô xanh tốt từ năm này qua năm khác. Ô rô rất lạ, màu xanh biếc, vẻ khiêm nhường của nó chỉ tỏa ra từ hàng rào bao quanh những nếp nhà mái cọ hiền lành. Mầu xanh viền theo những con đường làng đã trở nên thân thiết với tuổi thơ tôi. Sau này, mỗi lần về thăm quê, ánh mắt mới chạm vào hàng ô rô dịu dàng hoa tím, là bước chân lại tự nhiên sải gấp và lồng ngực rộn lên bồi hồi khó tả. Tôi cùng lũ bạn trong làng lớn lên qua từng mùa hoa tím, mỗi mùa hoa chứa chất bao kỷ niệm.

Bình minh ở quê tôi, mầu tím của hoa ô rô hòa với tiếng gù trầm ấm của chim cu gáy, nghe mơ màng xa xăm như quá khứ vọng về. Tôi ngỡ mình sống lại tuổi thơ, chân đất, đầu trần, tóc khét nắng gió, chân sáo reo vui mỗi con đường tím thân thương…

Trần Vân (Đất Việt)


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

noData
Không có dữ liệu

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu