Lá rơi cắt gió mỏng dần
![]() |
Gió lồng lộng tuyết đê mê
hàng cây buốt giá ê chề đứng im
đêm đông gió nổi gió chìm
nghe nghe khung cửa nhịp tim quỷ thần
á rơi cắt gió mỏng dần
nhặt lên mảnh lụa đau lần giao duyên
mùa đông đốm lửa gieo mình
ôm trời mây thấp, u minh chiều tàn
hỡi người trốn ở địa đàng
đêm đông đừng thả mơ màng xuống đây
trần gian mỏng lớp mộng dày
nhốt tình trong cõi như mây bồng bềnh
hang sâu ngọn núi nhẹ tênh
mùa đông áo trắng hớ hênh thân người
em chờ ngọn lửa còn tươi
chồi non ngủ gục trong mười ngón tay
buồn ơi cởi áo đêm nay
em cài bông tuyết, khuy này lạnh run
chiều đông, đường kiếm đã cùng
mà tia nắng tắt chưa ngừng đao quang
một tia sét chớp hoang mang
tận cùng dĩ vãng cõi nàng mênh mông
lâu lâu con nước ngược dòng
hờn ghen bèo bọt phải lòng đêm trôi.
Trần Lê Khánh (nhavantphcm)