A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Khách không mời

Gió ùa đến, thổi đống lửa bừng sáng hơn lên, nhìn rõ cả những gốc cây cách xa vài chục bước chân và… đàn voi cũng hiện ra, rõ mồn một...

 Minh họa: VŨ ĐÌNH TUẤN

“Tách”, một giọt sương từ trên ngọn cây rơi trúng vào giữa trán, làm Y Nhớ giật mình, ngồi bật dậy thấy những khúc củi cháy leo lét trên đống than đỏ hồng. Hai bạn nằm bên cạnh vẫn ngủ ngon lành, hình như Vân đang mơ gì đó, còn tủm tỉm cười. Anh bạn người Kinh thông minh, vui tính; khuôn mặt tròn như con gái, trông thương quá!

Lần đầu tiên Vân vào rừng già chơi, bị lạc, phải ngủ lại qua đêm mà hình như vẫn có giấc mơ đẹp thì phải, thế là tốt - Y Nhớ thầm nghĩ rồi bước lại bên đống lửa, đẩy cho mấy thanh củi chụm đầu vào nhau. Bếp lửa cháy bùng lên thành ngọn, soi rõ những gốc cây cách xa cả chục bước chân. Y Nhớ rón rén bước lại chỗ cũ, định nằm xuống ngủ tiếp, thì…

Bên trái gốc cây hình như có hàng chục con đom đóm đang bất động, con thấp chỉ cách mặt đất chưa đến sải tay, con ở cao đến hơn hai sải tay. Bầy đom đóm này lạ quá, có con to như ngón chân cái người lớn nhưng chỉ ở im một chỗ không chuyển động. Định thần, nhìn kỹ hơn một chút, Y Nhớ bỗng thấy chân tay mình như run lên thì phải. Y Nhớ vội ngồi xuống, bò qua bên cạnh kéo tay Vân, lắc lắc. Vân lầu bầu:

- Còn tối mà, cho ngủ tí nữa đi.

- Dậy đi, voi đến đấy.

Y Nhớ thì thầm, Vân bật dậy hỏi:

- Voi à, đâu, đâu?

Y Nhớ vội giơ tay bịt miệng Vân, thì thào:

- Nói nhỏ thôi, nó ngay bên cạnh kia kìa.

- Lại trêu Vân à, ngủ đi trời còn khuya mà - H’Uyên trở mình, nói xong định ngủ tiếp. Y Nhớ bò qua nắm lấy tay bạn giật giật, giọng thì thầm:

- Voi đến rồi, đông lắm, chúng đang đứng nhìn chúng ta đấy.

H’Uyên ngồi bật dậy, căng mắt nhìn ra trước mặt, chỉ thấy một mầu tối đen. Bước lại bên đống lửa, bỏ thêm mấy cây củi vào, lửa bùng cháy cao thành ngọn. Gió ùa đến, thổi đống lửa bừng sáng hơn lên, nhìn rõ cả những gốc cây cách xa vài chục bước chân và… đàn voi cũng hiện ra, rõ mồn một. Vân bò lại bên H’Uyên thì thầm:

- Bầy voi mình thấy trong mơ lúc tối đấy. Con trắng đứng giữa kia kìa nhưng giờ không có bành trên lưng. Ô, sao bây giờ nhiều voi thế, còn có cả voi con nữa. Làm sao đây?

- Không sao đâu, bầy voi đến đây đã lâu rồi, chúng chỉ đứng quan sát chúng ta thôi. Chắc chúng sợ lửa nên không dám đến gần.

Y Nhớ nói nhỏ, giọng trầm xuống. Vân mắt không rời đàn voi, thì thào:

- Ta leo lên cây đi, trong truyện có nhà văn viết: gặp voi phải leo lên cây tránh vì voi không trèo được cây.

- Không kịp đâu, nếu ta rời đống lửa lại chưa đến gốc cây, chúng đã đến đít rồi.

Y Nhớ thì thầm đáp lại. Cả ba đứa ngồi xích lại bên nhau cùng căng mắt nhìn về phía đàn voi, không nói to, không dám thở mạnh, hình như hơi thở cũng cố kìm nén cho nhỏ lại, mắt mở to hết cỡ canh chừng. Có lẽ đàn voi cũng ngạc nhiên khi thấy ba con người nhỏ bé ở trong khu rừng cấm giữa đêm khuya nên đứng nhìn. Chúng chỉ cần thêm chục bước nữa là có thể giẫm chết cả ba đứa trong chớp mắt, nhưng tại sao chúng lại không làm thế?

Y Nhớ mở to mắt nhìn bầy voi, hai tay nắm chặt cây lao như sẵn sàng cho một cuộc tử chiến dù biết rằng, với tuổi mười lăm, có khỏe bao nhiêu đi nữa chắc chắn sẽ… thua khi đánh nhau với bầy voi. Có thua cũng phải thử, chẳng lẽ mình là thằng đàn ông lại can tâm ngồi im chờ chết với hai bạn. Mình chết cũng được, nhưng còn H’Uyên - cô bạn lớp trưởng thông minh, vui tính, xinh đẹp nhất trường thì phải sống và Vân, người bạn thân thiết phải tiếp tục được học để nối nghiệp Ama làm bác sĩ, hoàn thành ước mơ. Làm sao cho các bạn thoát khỏi bầy voi đây?

*

Thời gian ngừng trôi, cái sợ như bàn tay bóp nghẹt tim Vân. Khuôn mặt tròn, nước da trắng như con gái của Vân giờ sạm đen. Vân chợt nghĩ: Nếu mình không về nhà được nữa, chắc mẹ nghỉ phép ngoài quê nghe tin sẽ khóc nhiều lắm. Còn bố, ngày mốt đi tập huấn về nhà, không còn mình chắc sẽ đau lòng lắm lắm… Nước mắt Vân chực trào ra; tay run run nắm chặt tay H’Uyên như tìm kiếm thêm chút tự tin trước thử thách ghê gớm đang hiện ra trước mặt.

Biết Vân nắm chặt tay mình, H’Uyên vẫn ngồi im. Một chút ân hận lướt qua đầu. Hôm qua trong buôn có nhà làm lễ bỏ mả, mọi người lo ăn uống, cúng bái đủ ba ngày, ba đêm theo phong tục. Biết mọi người đều say ngả, say nghiêng, mình mới đầu têu, rủ hai bạn học cùng lớp, lấy thuyền ngược sông vào rừng Yang (thần linh) chơi nên bị lạc, phải ngủ lại qua đêm trong rừng. Mình và Y Nhớ quen sống với rừng từ nhỏ, ngủ qua đêm trong rừng là chuyện thường; nhưng còn Vân - cậu bạn Yoăn (người Kinh), con một, quen được cưng chiều, lần đầu vào rừng không ngờ gặp cảnh nguy hiểm thế này…

Khuôn mặt trái xoan, có đôi mắt lá răm sắc sảo dưới vầng trán thông minh của H’Uyên đanh lại. H’Uyên không tin có Yang như người già, càng không tin trong rừng Yang có gì đó huyền bí làm con người khiếp sợ vì không giải thích được. Người xưa chưa hiểu hết thiên nhiên nên tin có Yang. Mình được học chữ 9 năm rồi, hiểu được các hiện tượng tự nhiên thì có gì phải sợ. Đêm nay không ngờ chạm trán “những vị khách không mời”, phải tìm cách gì thoát khỏi bầy voi, giữ an toàn cho hai bạn đây? Bầy voi nhiều thế này đến đây định làm gì? Những ý nghĩ lướt nhanh trong đầu H’Uyên.

*

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuộc thi gan giữa người và voi không biết đã qua bao lâu, làm cả ba người ngồi như hóa đá. Bỗng H’Uyên quay lại thì thầm với Vân:

- Mình có cách đuổi voi rồi?

- Cách gì?

Vân vội hỏi lại.

- Ngồi im nhé.

H’Uyên nói nhỏ rồi gỡ tay Vân đang nắm chặt tay của mình; từ từ đứng lên, bước lại bên đống lửa rút ra hai cây đang cháy đi lại sát gần gốc cây hương, đặt chúng chụm đầu vào nhau. Y Nhớ nhìn H’Uyên làm, hình như cũng hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng đứng dậy, bước lại bên đống lửa, chất thêm mấy khúc củi vào rồi rút thêm hai cây đang cháy, đi lại, chụm thêm vào hai cây củi H’Uyên vừa đặt.

Bốn cây củi đương cháy chụm vào nhau tạo thành đống lửa mới, cháy bùng lên. H’Uyên bỏ thêm hai cây củi nữa, chờ cho cả sáu cây cùng cháy mới vơ đống lá làm nệm ngủ khi đêm bỏ vào đống lửa mới. Những tàu lá còn tươi bén lửa leo lét cháy, khói bốc lên mù mịt. Một cơn gió ào đến, làm ngọn lửa bốc cháy to hơn, tàn lửa như một đám pháo hoa cuốn theo đám khói, bay về phía lũ voi.

- Rầm, rầm, rầm…

Như một cơn bão dữ dội ập đến, tiếng cây gãy, đổ, nghe ầm ầm mỗi lúc một xa dần rồi tắt hẳn. Vân chạy lại bên H’Uyên, mắt nhìn chăm chăm ra phía trước, giọng reo lên nho nhỏ:

- Ơ, hình như bầy voi chạy hết cả rồi.

- Voi không chạy, thì Vân bẻ gãy tay H’Uyên à.

Vân nhìn xuống, bất chợt đỏ mặt, buông tay ra; không biết từ khi nào mà lại nắm tay bạn chặt thế. H’Uyên quay lại cười hỏi:

- Vân sợ lắm à?

- Sợ thật!

- Ừ, đêm khuya mà gặp voi đến thăm như thế này quả là sự lạ đây.

H’Uyên trả lời, mắt nhìn về phía đàn voi vừa chạy. Vân vẫn chưa hết ngạc nhiên hỏi lại:

- Tại sao bầy voi chạy như bị ma đuổi vậy?

- Voi rừng nhìn thấy H’Uyên nên sợ quá, bỏ chạy đấy mà.

Y Nhớ toét miệng cười, trả lời. H’Uyên nghiêm giọng:

- Thôi, đừng trêu Vân nữa. Ta đốt thêm đống lửa, bỏ lá xanh vào nhiều, tạo thành khói. Lúc gió thổi đến, khói và tàn lửa bay lại phía đàn voi, chúng không chịu được khói nên phải bỏ chạy thôi.

Vân nghe H’Uyên giải thích, vẫn chưa hết thắc mắc hỏi lại:

- Tại sao lúc ta ngủ bầy voi đến không bắt mà cứ đứng nhìn?

- A, bầy voi đến gần thấy con vật có sáu cái chân, sáu cái tay mà chỉ có một cái đầu tròn là cái gùi; chúng không biết con gì; sợ quá, đi không được còn dám bắt ai.

Nghe Y Nhớ nói vậy, Vân lao đến vật bạn, nói:

- Vân không biết mới hỏi, còn trêu nữa à.

- Hi, hi… muốn biết thì đi hỏi con voi trắng ấy.

- Thôi thôi hai người đừng quậy nữa nào, để sức sáng ra còn đi về chứ.

- Ò… ó… o!

Tiếng một con gà rừng dõng dạc vang lên, hàng chục con khác cùng hòa theo tạo thành bản nhạc rừng báo hiệu trời sắp sáng. Trên ngọn cây, gió vẫn rì rầm với lá cây như khẳng định: đêm trong rừng Yang sắp trôi qua.

HỒNG CHIẾN (theo nhandan.vn)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu