Chó khôn chớ cắn càn
Khi còn nhỏ, Quỳnh vì có khiếu thông minh nên ai cũng có bụng yêu mến, thường hay chòng ghẹo.
Một hôm nhân nhà có giỗ, đang làm thịt lợn, ông Tú Cát đến chơi thấy Quỳnh đứng xem mổ lợn, liền chạy tới bẹo tai và ra cho một vế đối bảo hễ đối được mới tha.
Quỳnh xuýt xoa kêu đau và giục ra câu đối ngay. Ông Tú bèn mượn hai quẻ trong bát quái đọc rằng:
Lợn cấn ăn cám tốn
Quỳnh không cần nghĩ đối luôn:
Chó khôn chớ cắn càn
Cũng dùng chữ trong bát quái mà lại có ý xược ngầm: bảo ông Tú này có khôn thì đừng ra câu đối càn nữa.
Ông Tú biết vậy nhưng cũng phải chịu là giỏi, tha ngay không bẹo tai Quỳnh nữa. (ST)