Bông hoa tình mẹ
Nép mình sau tán lá
Đợi cơn nắng đi qua
Gió thả vào không gian
Một làn hương rất lạ!
Là vị mặn mồ hôi
Tưới lên mùa cằn cỗi
Cho ruộng vườn tốt tươi
Cho quên đời bôn ba
Ngó mắt về phía xa
Cánh hoa màu dung dị
Vẫn lặng thầm bước đi
Chẳng ngại gì nắng mưa
Từ thuở xưa nghèo khó...
Hoa như hóa thân cò
Gánh về bao no ấm
Tháng năm nuôi đàn con
Rồi thời gian hao mòn
Hoa chẳng còn như xưa
Vì nắng mưa dầu dãi
Mà xuân sắc phôi phai
Nhưng dẫu tháng năm dài
Có nhòa phai tất cả
Thì hoa kia vẫn mãi
Thắm tươi màu yêu thương.
Nguyễn Minh Thuận (baoquangbinh)