Bên dòng Vàm Cỏ Tây
Những mái nhà tồi tàn đã mất
tôi nghe gió thổi lên hương vị tháng Mười
cùng tiếng thì thầm của một kẻ mang tên ký ức
tôi ngồi trên băng đá và bắt đầu nói về những kỷ niệm
chúng trò chuyện trong tôi bằng giọng điệu của đứa trẻ hay cười
cả người tôi bừng sáng
bởi quanh mình chỉ gió và nắng
dẫu chiều đang lộ dần gương mặt chín đỏ
trộm nghe câu chuyện của đứa-trẻ-tôi
ánh chiều tà đang quấn quanh mình
người đàn bà quay về chở phía sau một đứa trẻ khác
nó vo tròn sợi hoàng hôn thành chiếc kẹo màu đỏ
ngậm mê man và không nói gì
chiếc ghe nằm như một thỏi buồn
mãi hờ hững quên chiều đang xuống
hai mươi năm có điều chi không đổi
nơi tấm lưới ngả màu và vết sạn bàn tay
nơi ánh mắt mơ đàn cá nhảy
tiếng cười theo gió nhạt nhòa
chiều vẫn trộm nghe như đứa trẻ
tôi nhìn về phía cây cầu giả hình hài ký ức
từng dòng người lướt qua như những viên đá nhỏ
cuộn lấy mình và đợi lên rêu.
Võ Mạnh Hảo (nhandan.com.vn)