Người thợ săn và mụ chằn
![]() |
Anh tìm đường quay lại nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Cơn đói và mệt bao trùm lấy anh. Cố rẽ cây tìm suối anh cũng thấy được một môi nhà nhỏ cạnh bờ suối để xin tá túc. Bước ra căn nhà là một cô gái, cô niềm nở tiếp đãi anh, dọn thức ăn khi biết anh đói.
Người thợ săn tuy có hơi đề phòng nhưng cũng vẫn thỏa sức ăn uống. Lúc này cô gái nói:
Bây giờ anh hãy đi theo ta để tránh nguy hiểm đến mạng sống.
Người thợ săn thấy lạ liền hỏi:
- Sao lại nguy hiểm đến tính mạng?
Cô gái đáp:
- Anh không biết rồi. Mẹ tôi là mụn Chằn ăn thịt người không chán. Giờ mẹ tôi đang bận đi kiếm mồi. Nhưng có tôi anh không phải lo miễn là chúng ta kết thành đôi. Trong ngày đầu để tôi khuyên mẹ đã. Nói xong cô gái đem anh đi giấu ở hầm và lấp kín đá.
Trời tối, mụ Chằn mới về và nói:
- Ta ngửi thấy có mùi thịt người.
Thế rồi chỉ một lát mụ lôi người thợ săn ra khỏi hầm. Cô gái chạy lại:
- Xin mẹ tha hắn cho con. Con cần một người chồng.
Mụ chằn hỏi anh thợ săn:
- Mày có bằng lòng lấy nó về làm vợ không?
Lúc này, để thoát thân anh bèn đáp:
- Tôi xin vâng
Từ đó hàng ngày anh đóng vai con rể mụ Chằn.
Hai người ở với nhau một thời gian anh thợ săn nhớ quê hương, muốn trốn nhưng lại sợ mụ chằn nhiều phép thuật nên còn ngần ngại. Một hôm mụ vắng nhà anh dỗ vợ cho xem bảo bối của mụ. Được vợ dẫn đến phòng kín và chỉ vào cái gậy. Vợ anh nói:
- Đây là cây gậy thần có thể làm người sống thành chết người chết sống lại.
Cô gái chỉ vào cái túi:
- Đây là bảo bối có thể biến sông thành rừng, biến núi thành biển.
Người thợ săn ra vẻ không tin, vợ cố giải thích:
- Không tin lúc nào anh xem mẹ tôi làm sẽ biết.
Nếu thế để tôi gõ nàng xem có hiệu nghiệm không nếu được tôi lại gõ cho nàng sống lại.
Khi người vợ đồng ý thử anh liền thực hiện ngay, vợ anh lăn ra chết và anh không có ý định cứu nàng. Anh lấy cả 2 bảo bối và trốn về. Suốt chặng đường anh không dám nghỉ. Chiều tà có tiếng ào ào sau lưng biết mụ chằn biết sự việc đã đuổi kịp vì nghe mụ có phép rút đất. Khi người thợ săn và mụ chằn giao đấu anh liền ném túi bảo bối thứ 2 ra sau. Lập tức cả một dãy núi mọc lên, cây cối bạt ngàn. Anh nói:
– Mụ vượt được dãy núi này còn bở hơi tai.
Nói xong anh cắm đầu chạy nhưng khi mặt trời xuống núi anh đã nghe tiếng mụ chằn đằng sau.
– Thằng kia, dừng lại!
Anh thợ săn hoảng liền lấy bảo bối tiếp theo ném ra đằng sau. Một biển nước hiện ra bờ xa tít tắp. Anh lại vừa chạy vừa lẩm bẩm:
– Muốn đuổi được ta còn mướt.
Nhưng anh chỉ chạy được một lát mụ chằn đã đuổi kịp. Lúc này anh trấn tĩnh lại lấp đằng sau cây cổ thụ. Mụ chằn chạy qua anh gõ trúng đầu mụ ta lăn ra chết. Anh liền ngồi gục xuống lấy lại sức và tìm được đường về nhà. Ai nhìn thấy anh cũng vui mừng khôn xiết, anh dùng cây gây cứu giúp mọi người. Mọi người lan truyền câu chuyện người thợ săn và mụ chằn khắp mọi nơi.
Đúng lúc ấy mẹ của vua mắc chứng bệnh nguy hiểm. Vua tìm khắp mọi nơi để được thầy giỏi, chữa khỏi sẽ ban cho hậu lộc. Nghe nói anh bèn vào kinh đô nhưng mẹ vua đã chết được vài ngày. Thị vệ ngăn không cho anh vào. Anh nói:
– Tôi nghe nói vua đang cần người chữa bệnh cho hoàng thái hậu.
Họ đáp:
– Hoàng thái hậu qua đời cách đây 5 ngày rồi.
– Chết tôi cũng cứu được
Họ lập tức dẫn anh vào tâu vua. Anh gõ một cái vào xác hoàng thái hậu ngồi nhổm dậy. Lúc này vua vui mừng hết thảy ban thưởng hậu hĩnh và chức tước cho anh.
( ST)