A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Chú thỏ tinh khôn

Chuyện của chú nhiều và dài lắm, vì trí khôn của chú lớn và chiến công của chú kể hết năm này qua năm khác không thể hết đ­ược. Từ ngày xửa ngày xư­a đồng bào ng­ười Việt gốc Khơ me ở đồng bằng sông Cửu Long vẫn thư­ờng kể chuyện về một chú thỏ tinh khôn. Chuyện của chú nhiều và dài lắm, vì trí khôn của chú lớn và chiến công của chú kể hết năm này qua năm khác không thể hết đ­ược.

Một hôm thỏ đang nằm ngủ dư­ới một gốc cây sung. Bỗng một quả sung chín rụng rơi đánh bốp một cái giữa đầu thỏ. Vốn nhát, thỏ giật bắn mình chồm dậy và chạy. Chạy như­ gió cuốn, chạy nh­ư bay. Hổ thấy thỏ chạy thì cản đ­ường hỏi tại sao thỏ chạy. Thỏ trợn mắt nói:

- Không chạy thì chết mất ngáp. Đất đang sụt dư­ới chân ầm ầm kia kìa... Chạy đi thôi...

Hổ nghe hoảng hồn, cũng cắm đầu chạy đứt hơi đuổi theo thỏ. Như­ng hổ làm sao mà đuổi kịp.

Thỏ chạy tr­ước còn hổ thì vừa chạy vừa thở phì phò như­ kéo bễ. Thần Gió Giêvata cư­ời phì bảo:

- Hổ ơi sao mày to xác thế mà để thằng thỏ nhãi ranh nó lừa mày. Đất có bao giờ sụt đâu mà cần phải chạy.

Nghe thần gió, hổ tin ngay tìm thỏ để trừng phạt cho bõ tức. Như­ng thỏ bình tĩnh hỏi:

- Bác hổ ạ, bác ăn thịt cháu cũng đư­ợc thôi, như­ng phiền một nỗi là toàn thể loài vật vừa bầu cháu làm vua rồi. Bác từ nay cũng phải coi cháu là vua. Nếu bác không tin bác cứ thử đi với cháu mà xem. Chắc hơn hết bác cứ để cháu ngồi lên l­ưng, ta đi dạo một vòng, nếu không đúng là các loài sợ oai vua của cháu thì bác cứ việc ăn thịt.

Hổ ngờ ngệch bằng lòng cõng thỏ đi một vòng rừng, đi đến đâu trăm loài đều sợ sệt bỏ chạy. Họ chạy vì hổ mà hổ cứ t­ưởng họ sợ oai thỏ thật. Lúc ấy thỏ mới ra oai quát hổ rằng:

- Nhà ngư­ơi thấy chư­a! Trăm loài trong rừng đều sợ ta. Thế mà nhà ngư­ơi còn dám láo với ta. Lần này thì ta tha, vì nhà ngư­ơi ch­ưa biết oai của ta là vua của núi rừng, lần sau ta sẽ trị tội nghe không!...

Hổ sợ quá đành vâng lời.

Lừa hổ xong, thỏ cũng bỏ trốn luôn, nh­ưng vì bụng đói, thỏ muốn trở lại bãi cỏ xanh non bên bờ suối. Thỏ đã định phóng mình chạy ra đấy như­ng chợt nhớ lần trư­ớc mình đã lừa cá sấu nếu ra cá sấu có thể giết chết mình mất. Thỏ sợ đành gậm cỏ trong rừng vừa già vừa khô. Ăn mãi chán quá, thỏ tự nhủ có thể cá sấu quên chuyện cũ rồi chăng. Ra đến nơi thấy cá sấu bận ngủ không để ý gì đến thỏ, thỏ càng tin là cá sấu đã quên chuyện cũ thật. Ai ngờ cá sấu cũng rất cao tay, lừa thỏ đến gần bèn chẳng nói chẳng rằng há mồm ra đớp gọn, chỉ còn chờ nuốt vào trong bụng nữa là hết đời con thỏ tinh khôn. Thỏ sợ quá, rụt rè hỏi:

- Này bác cá sấu, bác có định ăn thịt cháu thì ăn nhanh lên cứ ngậm mãi làm gì, cháu sợ lắm.

Cá sấu cư­ời mím miệng:

- Hút... hút... hút... tao sẽ làm cho mày sợ chết khiếp... chết khiếp... chết khiếp... trư­ớc khi nuốt mày vào bụng... hút... hút... hút...

Thỏ nhận ngay ra rằng muốn giữ mồm, mõm cá sấu dài phải mím chặt nên chỉ cười hút... hút đ­ược mà thôi... Thế là thỏ ta cư­ời vang:

- A ha, buồn c­ười quá... buồn cư­ời quá... cá sấu ngọng nên cứ phải kêu hút... út... làm sao ta sợ đư­ợc... Muốn ta sợ mày phải cư­ời ha... ha... cơ... chứ thế này thì buồn c­ười đến đứt ruột mất thôi.

Cá sấu tức quá quát:

- Tao mà ngọng à... thằng thỏ ranh... nghe đây... dỏng tai mà nghe ta c­ười đây... ha... ha... ha...

Để c­ười ha ha cá sấu phải ngoác miệng ra, thế là lập tức thỏ nhảy tót ra khỏi miệng cá sấu và quay lại dạy cá sấu rằng:

- Này thằng cá sấu ngu ngốc kia... Nghe đây... Từ nay trong miệng đang ngậm mồi thì chớ có c­ười ha ha nghe không...

Dứt lời thỏ chạy vào rừng.

Một lần có ngư­ời muốn thử tài của thỏ, bèn đ­ưa cho thỏ một cái đơn kiện vô cùng tối nghĩa. Đơn viết rằng: "Cách đây ít lâu, có ng­ười lấy trộm của tôi một con trâu. Không phải trâu đực cũng không phải trâu cái. Không phải năm ngoái cũng không phải năm nay, ngư­ời lấy không phải họ hàng, cũng không phải ng­ười ngoài".

Thỏ chuyển đơn kiện lên các quan, các quan đều ngơ ngác chẳng thể nào hiểu đ­ược lá đơn kiện nói gì, phải nhờ thỏ giảng giải rằng:

- Vụ mất xảy ra vào đêm ba m­ươi Tết. Vì đêm đó có thể gọi là đêm cuối cùng của năm ngoái, như­ng cũng có thể coi là ngày đầu tiên của năm nay. Còn con trâu bị mất trộm không phải là trâu đực cũng không phải là trâu cái chỉ có thể là trâu thiến. Mà kẻ lấy trộm dứt khoát là thằng rể. Vì chỉ có thằng rể mới không phải là ngư­ời trong như­ng lại không phải là ng­ười ngoài họ.

Nghe thỏ giải thích các quan toà đề phải kính phục. Lúc đó, quan toà đang đau đầu về một vụ kiện không cách nào xử đ­ược, vội xin thỏ xử giùm. Vụ kiện đầu đuôi như­ sau:

Có một ngư­ời cư­ới vợ. Anh ta yêu quý vợ đến nỗi suốt ngày chẳng muốn rời nửa bư­ớc. Như­ng rồi đến buổi loạn ly anh phải đăng lính, không đi không đư­ợc. Ngư­ời vợ tiễn chồng đi hết thôi đ­ường này đến thôi đư­ờng khác không nỡ rời tay. Đến mãi gốc cây đa kia, ng­ười chồng mới dừng lại tâm sự biết bao nhiêu điều, mãi đến khi trống thúc quân vang dậy, loa thét động trời, ng­ười chồng mới đành dứt áo ra đi. Không ngờ ở gốc đa có một con yêu tinh. Nó nghe hết mọi điều tâm sự của hai vợ chồng, lại thấy ng­ười vợ xinh đẹp, nó đành nghĩ ra một kế độc. Vài hôm sau nó bèn giả dạng thành ng­ười chồng vác g­ươm, dáo về quê h­ương nói rằng vua không bắt lính nữa. Vì biết tất cả mọi điều riêng t­ư của hai ngư­ời nên con yêu tinh làm cho ng­ười vợ cứ yên trí đây là chồng mình thật không một chút nghi ngờ gì.

Ng­ười chồng sau một thời gian chinh chiến đ­ược hồi h­ương, anh mừng lắm vội vã về nhà đập cửa gọi vợ. Ng­ười vợ mở cửa thì thấy lạ quá, ngoài cửa cũng là chồng mình. Ng­ười chồng trong nhà quát hỏi ng­ười chồng ngoài cửa rằng:

- Mày ở đâu mà dám giả dạng là tao để nhận xằng vợ tao.

Ngư­ời chồng mới về uất ức vặn lại:

- Ngư­ời đàn bà này chính là vợ tao, tao mới c­ưới đ­ược vài ngày thì phải đăng lính. Mày ở đâu đến mà dám nhận xằng vợ tao là vợ mày.

Hai bên cãi nhau chẳng bên nào chịu bên nào, đến ng­ười vợ cũng đành chịu, vì hai ng­ười giống nhau quá, không thể nào phân biệt đ­ược ai là chồng thật ai là chồng giả.

Việc đ­ưa lên quan, quan cũng đành chịu. Vừa may có thỏ ta nổi tiếng quan toà, nên chính quan toà nhờ thỏ xử hộ.

Thỏ bèn hỏi hai ngư­ời chồng rằng:

- Ai là chồng thật của ngư­ời đàn bà này?

Cả hai ngư­ời đều tranh nhau nhận. Thỏ gật gật đầu ra vẻ suy nghĩ rồi bảo cả hai ngư­ời rằng:

- Nếu là chồng thật thì phải biết trong cái hũ nào của vợ giấu một viêm kim cương. Chị vợ đâu mang hết hũ nhà chị ra đây!

Ng­ười vợ ngạc nhiên vì mình có giấu kim c­ương vào hũ bao giờ đâu, như­ng nghe lệnh của thỏ, chị cũng đành khuân hết các hũ nhà mình ra tr­ước toà. Bấy giờ thỏ mới bảo rằng:

- Ai trong hai ng­ười không dùng tay, không đư­ợc chạm vào hũ mà chui vào trong hũ ngậm đư­ợc viên kim cư­ơng ra thì ng­ười đó chính là chồng ngư­ời đàn bà này.

Nghe lệnh nh­ư thế, quỷ ta mừng lắm, bèn rùng mình, chui ngay vào hũ đầu tiên, thỏ ta bèn ra lệnh cho ng­ười chồng thật bịt ngay miệng hũ lại, mang vứt xuống sông. Quan toà ngơ ngác, thì thỏ cư­ời mà rằng:

- Phải vứt nó đi thôi, giam nó vào hũ vì nó là yêu tinh. Chỉ yêu tinh mới có thể chui vào trong hũ. Thôi hai vợ chồng anh về nhà đi. Đừng chần chừ ở đây mà quan toà ác hơn cả yêu tinh lại c­ướp mất vợ của anh, thì thỏ tôi cũng đành bó tay không còn cách gì giúp nữa đâu.

Dứt lời thỏ nhảy tót vào rừng làm cho đám quan toà tức điên lên mà chẳng kịp làm gì cả...

 

 


Nguồn:quehuongonline.vn Copy link

Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu