Cậu bé trung thực
Ngày hôm đó, Lenin và các anh chị em chơi trò “Mèo đuổi chuột”, người chạy, người đuổi, rất náo nhiệt. Lenin chạy rất nhanh, sơ ý va vào chiếc bàn đặt trong phòng. “Choang” chiếc bình hoa trên mặt bàn rơi xuống đất và vỡ tan.
Tất cả lũ trẻ đứng sững lại vì lo lắng. Cô của Lenin nghe thấy tiếng động lớn thì vội vã chạy vào nhà xem có chuyện gì. Nhìn thấy bình hoa đã vỡ, cô liền hỏi: “Các con, ai làm vỡ bình hoa thế?”
Các anh chị em họ của Lenin đều nói: “Không phải con làm vỡ đâu ạ” Lenin cũng hùa theo: “Không phải cháu làm vỡ ạ” Nhưng tiếng nói cứ lí nhí trong cổ họng.
Cô của Lenin nói: “Không ai nhận là mình làm vỡ bình hoa thì chắc là tự nó vỡ rồi. Chắc là đứng trên mặt bàn buồn chán quá nên nó mới nhảy xuống đất”
Anh họ của Lenin nói: “Chắc là bình hoa muốn chơi đuổi nhau với bọn mình nên nó mới nhảy xuống. Thế nhưng nó lại quên mất là mình được làm từ thủy tinh nên mới bị vỡ như thế này”
Mọi người nghe thấy thế liền cười 0 lên, chỉ có Lenin không cười. Cậu bé Lenin bẽn lẽn sang phòng khác, ngồi xuống ghế, cậu rất buồn vì minh đã nói dối.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, nằm trên giường, Lenin cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi đột nhiên, cậu bé khóc thút thít.
Mẹ Lenin bèn hỏi: “Tại sao con lại khóc?”
Lenin bèn kể câu chuyện mình nói dối cho mẹ nghe. Mẹ nói: “Không sao đâu, ngày mai, con hãy viết cho cô một bức thư thú nhận rằng mình đã nói dối, nhất định cô sẽ tha thứ cho con thôi” Đến lúc đó, Lenin mới có thể yên tâm đi ngủ.
Mấy hôm sau, Lenin nhận được một bức thư trả lời do cô gửi tới. Cậu bé vội vàng mở thư ra đọc. Trong bức thư, cô viết: “Khi mắc lỗi mà biết nhận lỗi thì mới là một đứa trẻ ngoan.” Lenin đem bức thư của cô cho bố mẹ xem, bố mẹ khen ngợi Lenin là một đứa trẻ rất trung thực.
(Eva)