Nỗi nhớ Tết quê nhà lần đầu xa quê hương
Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hà Tĩnh thân yêu, đứa con gái 18 tuổi lần đầu xa nhà ra Hà Nội học đại học, cũng tạm coi là “bước đệm” cho sự tự lập. Nhưng, phải đến tuổi 23, tôi mới thực sự tự lập khi đặt chân lên một đất nước khác, một vùng trời mới với bao bỡ ngỡ lúc ban đầu để tiếp tục con đường nâng cao tri thức của mình.
Tác giả cùng gia đình |
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên đặt chân lên chuyến bay để đến một đất nước xa lạ. Trên chuyến bay từ Hà Nội đến Melbourne, Australia, tôi đã không thể ngủ được giữa các cảm xúc đan xen. Nỗi buồn man mác khi chia tay gia đình, chia tay bạn bè để một mình đến một đất nước mới, nhưng trên hết đó là sự hồi hộp, lo lắng và cả sự phấn khích. Đặt chân đến Melbourne, tôi thấy hào hứng với mọi thứ, dường như tất cả đều mới mẻ và mời gọi tôi khám phá. Tôi thích thú khi được tham quan thành phố, sử dụng Myki để đi các phương tiện giao thông công cộng như tram, train và bus, thưởng thức những món ăn mới, ngắm nhìn những con đường tấp nập và chụp ảnh, chia sẻ với gia đình, bạn bè. Đặc biệt, tôi đã đến thăm và mua sắm tại khu chợ của người Việt, được sử dụng ngôn ngữ thân quen, gặp những con người cùng quê hương khiến tôi cảm thấy thân thuộc biết bao.
Những ngày này, mùa Xuân đang về trên đất nước, Tết sắp đến, còn tôi thì lại nhớ nhà, nhớ gia đình, bạn bè lắm. Tôi nhớ những lời trách cứ dịu dàng của mẹ, nhớ những món ăn Việt Nam quen thuộc, nhớ cả những thứ trước đây quá đỗi bình thường thậm chí phiền phức: con đường đến trường luôn ách tắc vào giờ cao điểm, những chuyến xe bus đầy ắp, tiếng ồn ào náo nhiệt của Hà Nội-nơi tôi đã sống và học tập hơn 4 năm… Lúc bước đi một mình trên những con đường của Melbourne, một mình trên chuyến tàu đông đúc, nghe thứ ngôn ngữ xa lạ, tôi chợt thèm được nhìn thấy vóc dáng thân quen và được nói chuyện bằng ngôn ngữ quen thuộc, để rồi khi nghe thấy một ai đó nói chuyện bằng tiếng Việt thì nhanh chóng lại gần và bắt chuyện như gặp lại bạn cũ vậy.
Nhành hoa đào nhỏ trang trí trong góc phòng của tác giả |
Một buổi chiều, trên đường đi học về, tôi đã nhìn thấy một cây đào đang ra hoa. Những cánh đào hồng phớt nở rộ cùng những nụ hoa chúm chím làm tôi nhớ về những cây đào ở Việt Nam cũng nở rộ mỗi dịp Tết đến Xuân về. Tôi ngẩn ngơ nhớ lại giờ phút mỗi năm gia đình cùng nhau đi chọn đào, chọn quất, rồi sau đó tôi và anh trai hồ hởi trang trí những chiếc đèn nhấp nháy, những quả bóng nhỏ xinh và cả những chiếc túi lì xì trên cành đào ấy. Những ngày giáp Tết, hầu như ngày nào tôi và mẹ cũng cùng nhau đi chợ hay siêu thị để sắm đồ Tết như: đồ dùng trang trí nhà cửa, bánh kẹo, hoa quả, mứt, thực phẩm để phục vụ Tết. Vào ngày 28 Tết, trước đây lúc ông nội tôi còn khỏe mạnh, cả nhà cùng tập trung gói bánh chưng, bánh giầy, làm giò, chả,… rồi ban đêm lại quây quần bên ánh lửa bập bùng của nồi bánh chưng đang sôi trong thời tiết lạnh co ro. Lúc nào tôi cũng được bà nội “ưu tiên” chuẩn bị cho mấy củ khoai lang để vừa trông nồi bánh, vừa nướng khoai và vụng về làm mặt dính đầy nhọ nồi bị anh tôi và mọi người trêu đùa. Cái không khí ấy mới ấm áp làm sao…
Đêm Giao Thừa, cả nhà tôi cùng xem chương trình tivi chờ đón khoảnh khắc chia tay năm cũ và đón chào năm mới. Sau thời khắc Giao Thừa, bố mẹ chúc mừng và lì xì cho hai anh em tôi, còn anh em tôi gửi tới bố mẹ những lời chúc kính yêu. Ngày Mồng Một, cả nhà tôi cùng đi chúc Tết họ hàng nội ngoại. Đến Mồng Hai, tôi đến nhà bạn chúc Tết, rồi cả nhóm sẽ cùng nhau đến nhà thầy cô giáo. Mồng Bốn, tôi cùng bố mẹ đi mừng thọ các ông bà chẵn tuổi. Lễ mừng thọ cho các cụ ở quê tôi rất đông vui, náo nhiệt và có rất đông người tham dự. Sau lễ chúc thọ tại nhà, con cháu rước các cụ ra hội trường thôn, xã để tham dự hội diễn văn nghệ chúc mừng các cụ. Tôi vẫn còn nhớ vào năm ngoái, khi bà nội tôi 85 tuổi, bà ngoại tròn 80 thì cả nhà tổ chức lễ mừng thọ cho cả hai bà, bận rộn, vất vả nhưng đầm ấm và thật hạnh phúc. Đầu năm tôi cũng thường cùng mọi người lên chùa để cầu xin một năm mới tốt lành, an khang, mọi người mạnh khỏe và may mắn.
Múa lân Tết Việt ở khu Footscray - Melbourne |
Tết 2015 này, tôi không về Việt Nam được. Lần đầu tiên đón Tết mà không có những người thân bên cạnh, thiếu đi không khí ấm áp của những ngày Tết, tôi cảm thấy thật lẻ loi. May mắn thay, bên cạnh tôi đã có những người bạn mới-những người bạn Việt cũng giống tôi phải ăn Tết xa quê. Ngôi trường mà tôi đang theo học là Đại học Monash, Melbourne. Ở đây không có nhiều du học sinh Việt Nam, vì thế chúng tôi càng thân thiết hơn, trân trọng hơn tình bạn này. Năm nay, Giao Thừa và Mồng Một lại đúng ngày làm việc nên mọi người không được nghỉ. Cứ nghĩ đến Tết mà phải đi học và đi làm tôi lại thấy hơi chạnh lòng nhưng lại tự dặn mình phải phấn chấn lên. Dù không thể như ở Việt Nam, nhưng tôi và các bạn đã hẹn nhau cùng đi mua sắm đồ chuẩn bị Tết ở khu chợ người Việt. Chúng tôi vui sướng, hớn hở khi cùng nhau chuẩn bị nấu bữa cơm Tất niên, nấu những món ăn quen thuộc của Việt Nam và đón Giao Thừa cùng thời điểm chuyển giao năm mới ở Việt Nam. Chúng tôi đã tự tạo cho mình một cách đón Tết riêng, xua đi nỗi nhớ nhà những ngày tháng xa quê hương như vậy đó.
Hoàng Thị Hải Yến
(Melbourne, Australia )