Lãng tử mùa Xuân
Ánh nắng vàng như mật ong, bông hoa mịn màng tươi mát, gió mang theo hương thơm ngọt dịu, bầu trời một màu xanh thẳm - đó là sắc màu và hương vị của Xuân nhưng vẫn còn là khiếm khuyết, nếu không nhắc đến "lãng tử mùa Xuân".
Nói đến lãng tử, người ta hình dung ra một phong cách - phong trần, không bị gò bó, thích phiêu du nay đây mai đó. Ai biết được chàng lãng tử nghĩ gì và sẽ đi về đâu? Chính vì thế, một chiều xuân, có một nàng xuân gọi "mây trắng là lãng tử mùa Xuân". Không lời hò hẹn, không hứa hẹn tương lai, ... chàng đến rồi đi, để lại nỗi vấn vương bồng bềnh - không hờn giận. Tôi thích phong cách của chàng lãng tử mùa Xuân, dẫu có thịnh nộ, âm thanh cũng không cuồng nộ, một phong cách điềm đạm của người giàu sang quý tộc. Khi muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp trong thiên nhiên, chàng lãng tử cũng âm thầm chiêm ngưỡng bằng ánh mắt, đó là nét độc đáo rất riêng của chàng - và có lẽ cũng là điều lãng mạn nhất.
Các nàng hoa đẹp vô ngần, hân hoan mặc lên người những chiếc áo hoa mộc mạc, đơn sơ do bà mẹ thiên nhiên ban tặng, kèm theo gương mặt rạng ngời - cùng nụ cười tươi tắn. Trên hết, đó là tánh tình của các nàng - một bản tính không ghen tỵ, biết tận hưởng thời khắc mẹ thiên nhiên dành cho mình, mỗi nàng một vẻ thật đáng yêu. Ngần ấy thôi ... cũng đủ chàng lãng tử đem lòng ngưỡng mộ, để rồi có ngày chàng lãng tử dừng chân ghé thăm nàng hoa trong nền trời màu xanh thẳm. Chàng mặc chiếc áo trắng do trời ban, những nét góc cong tròn trên chiếc áo thật ấn tượng, chàng đến thật gần nàng hoa, nét yêu kiều làm chàng muốn cúi xuống đặt lên gương mặt nàng một nụ hôn êm ái. Nhưng...!Cắc cớ thay, lòng trời không cho phép chàng làm thế - vì bản tính lãng tử - một bản tính đã được định riêng cho một quy luật, chàng chỉ có thể tỏ tình qua ánh mắt. Thế nhưng, chỉ ánh mắt ấy của chàng lãng tử - cũng đủ làm nàng hoa thẹn thùng, khẽ chớp đôi hàng mi cong dài, miệng nhoẻn một nụ cười xinh xắn....
Một chiều Xuân, thứ Bảy 14/4/2012.
Dạ Lý (Hoa Kỳ)
Nguồn:quehuongonline.vn Copy link