Hoài niệm Xuân quê
Trong giờ khắc thiêng liêng đón chờ năm mới có ai trong chúng ta không bồi hồi xao xuyến nhớ về quê hương – nơi ấy có mẹ hiền ru ta từ những ngày thơ bé, có dòng sữa ngọt ngào nuôi ta lớn khôn, có tấm lòng bao dung của đất Mẹ Việt Nam, có Tổ quốc ta “thon thả giọt đàn bầu” luôn thuỷ chung và kiêu hãnh. Nơi đó là cội nguồn, là chốn trở về của những đứa con xa.
“... Xa quá Xuân ơi vời vợi quá
Một trời thương nhớ đến cồn cào
Mình đây băng tuyết mùa đông trắng
Xuân cũ bên thềm gọi khát khao!”
Dù xa quê nhưng chúng tôi vẫn giữ gìn phong tục tập quán của con cháu Lạc Hồng. 23 tháng Chạp làm lễ hóa vàng, cúng ông Công ông Táo, bao giờ chồng tôi cũng lau dọn lại ban thờ và cung kính bày mâm lễ cúng tổ tiên, dạy con trai cách hoá vàng và thả cá chép... Tôi náo nức sắm đồ Tết: mua gạo nếp, lá dong và những đồ thực phẩm chuyển từ Việt Nam sang phục vụ bà con đón Xuân mới trên xứ người. Chúng tôi tự tay gói những chiếc bánh chưng xanh và hì hụi luộc để hồi tưởng lại những ngày tất bật chuẩn bị đón Tết ở quê nhà. Dạy con gái làm những món ăn Việt Nam và giải thích cho con hiểu dần thêm về phong tục ăn Tết của quê hương...
|
Ngoài trời tuyết vẫn bay trắng xóa. Ngọn đèn trên cây thông nhấp nháy. Cành đào tự tạo tăng vẻ ấm cúng cho những ngày Xuân xa quê. Nao nao nhớ những mùa Xuân ấm cúng trong gia đình; những cảm xúc khó tả mỗi khi chạm vào hơi thở mùa Xuân... Mới đó mà đã 25 mùa Xuân xa đất Mẹ, nỗi nhớ cứ chất chồng theo năm tháng, thêm dày hơn mỗi độ Xuân về khi cánh én mùa Xuân chao liệng trên đồng xanh bát ngát.
Năm nào cộng đồng Việt Nam tại
“ ... Ta muốn hát những lời ca hạnh phúc
Muốn dâng đời những dào dạt ý thơ
Xuân thương mến trong ngọt ngào tha thiết
Biển mùa Xuân con sóng vô bờ!...”
Đỗ Thị Hoa Lý (Ucraina)