Về Thăm Trường Cũ
Tặng bạn Merseburg
Gãi vào kỷ niệm mà đau,
Cô liêu trôi giữa sắc mầu thời gian;
Thăm trường cũ, buổi chiều tàn,
Chân đi mỗi bước, muôn vàn nuối thương...
Nhớ khi tuổi trẻ lên đường,
Chiến chinh, bom đạn quê hương phủ mờ;
Tấm lòng in dấu trang thơ:
Mong sao non nước cõi bờ bình yên.
Con tầu đi giữa màn đêm,
Thăng Long gãy nhịp, in trên nền trời;[1]
Nhớ thương, mong ước đầy vơi,
Mai sau góp sức xây đời có ta!
Tháng năm xa nước xa nhà,
Mái trường nuôi mãi trong ta tình người;
Ta đau từng trái bom rơi,
Bạn đau, bạn cũng chung lời hờn căm...
Qua bao biến đổi, thăng trầm,
Hôm nay ta lại về thăm mái trường;
Vẫn ngôi nhà, vẫn con đường,
Mà tên gọi đã không còn như xưa.
Hỏi Thày, Thày đã đi xa,
Hỏi khoa, khoa cũng thành ra... lạ rồi;[2]
Cầm tay bạn lại bồi hồi,
Hội khoa hai lượt, số người dần thưa...
Một lần thăm lại trường xưa,
Ba mươi năm lẻ, đâu ngờ hôm nay;
Dẫu chưa trọn một vòng quay,
Bao nhiêu ân nghĩa chắp tay tạ Đời.
Biết rằng muôn sự đổi dời,
Chẳng ai bám mãi cuộc đời hôm qua;
Mà bao kỷ niệm chẳng nhoà,
Vẫn tươi, dù mái tóc ta đổi mầu.
Gãi vào kỷ niệm mà đau,
Cô liêu trôi giữa sắc mầu thời gian.
Hoài Thu (CHLB Đức)
Chú thích:
[1] Cầu Thăng Long những năm cuối 60 bị bom Mỹ đánh phá gãy nhiều nhịp.
[2] Một số khoa kỹ thuật đã chuyển sang trường khác.