A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Về thăm đất bãi

Một ngày thứ Bảy lướt mạng, bất ngờ gặp bài thơ “Về thăm đất bãi" của thi sĩ Doãn Kim Oanh. Tôi bị hút hồn bởi tứ thơ mộc mạc, lời thơ giản dị như chất quê mùa miền bãi quê tôi.

Ảnh Thế Sáng

Về thăm đất bãi

Theo em về đất bãi
Vào một ngày mùa xuân
Cỏ non vướng bước chân
Hoa bưởi thơm ngoài ngõ

Bao nhiêu là thương nhớ
Trong tôi cứ hiện về
Xanh ngát cả triền đê
Ngô đang thì con gái

Sông thì cứ mê mải
Bồi đắp ngày và đêm
Những trang trại mọc lên
Đẹp như vườn cổ tích

Kia là vườn rau sạch
Bên cạnh trồng hoa tươi
Ai như cháu gái tôi
Bên hoa cười rạng rỡ

Tôi vẫn còn bỡ ngơ
Ôi quê hương thân yêu
Ô tô đến sớm chiều
Rau và hoa về phố

Mùi hương quả muôn thuở
Ngát thơm trong vườn bà
Này chuối bưởi, hồng, na
Mở mắt tròn ngơ ngác

Quê mình giờ đổi khác
Chỉ em vẫn như xưa
Áo mẹ bạc nắng mưa
Mồ hôi thì vẫn mặn

Nào quên đi vướng bận
Thôi quên cả buồn phiền
Nếu chúng mình có duyên
Theo em về đất bãi.


Một ngày thứ Bảy lướt mạng, bất ngờ gặp bài thơ “Về thăm đất bãi" của thi sĩ Doãn Kim Oanh. Tôi bị hút hồn bởi tứ thơ mộc mạc, lời thơ giản dị như chất quê mùa miền bãi quê tôi. Mặc dù cùng quê nhưng tôi không quen biết Oanh, mãi đến đầu thập niên 90, tôi mới biết và kết bạn với Kim Oanh.

Thơ là tiếng lòng, thơ là tâm trạng… Bài thơ khổ 5 chữ, vào rất tự nhiên:

Theo em về đất bãi
Vào một ngày mùa xuân
Cỏ non vướng bước chân
Hoa bưởi thơm ngoài ngõ.

Tôi tin cảm giác này ai cũng có nếu từng sinh ra ở quê. Quê ư? Quanh ra là buồng chuối, ngoảnh vào là bếp với cái kiềng, cái chạn... Nhưng chính những hình ảnh tưởng như vô hồn này lại là sức hấp dẫn nhất, lại là cục nam châm cực mạnh để lôi ta về với quê. Nếu bạn yêu thơ chút thôi cũng nổi da gà khi những vần thơ gan ruột bật ra:

Này chuối bưởi, hồng, na
Mở mắt tròn ngơ ngác
Quê mình giờ đổi khác
Chỉ em vẫn như xưa.

Vâng em vẫn như xưa, tâm hồn vẫn như thế, tình vẫn như thế, tấm lòng vẫn như thế, vẫn đau đáu nhớ quê. Tuổi trẻ ai cũng vậy, muốn đi xa, muốn biết đó biết đây mà bây giờ người ta hay gọi là khám phá! Nhưng đến một lúc nào đó trên hành trình khám phá của mình thì người ta thấy quê hương thật là linh thiêng và là nơi mình nghĩ về nhiều nhất, nhớ nhất và lưu luyến hơn bất kì nơi nào mà ta đã dừng chân. Và dường như với bất cứ ai thì quê mình vẫn là đẹp nhất. Gắn với quê hương là hình ảnh người mẹ tần tảo cả đời tay lấm chân bùn dành cả cuộc đời cho chồng, cho con, cho gia đình... đã được tác giả miêu tả sinh động:

Áo mẹ bạc nắng mưa
Mồ hôi thì vẫn mặn.

Câu thơ có lúc vang lên gần gũi như viết cho chính ta:

Bên cạnh trồng hoa tươi
Ai như cháu gái tôi
Bên hoa cười rạng rỡ.

Cả bài thơ là một mạch tưng bừng, như ta được trở về quê, thì bạn đọc bất ngờ câu kết:

Nào quên đi vướng bận
Thôi quên cả buồn phiền
Nếu chúng mình có duyên
Theo em về đất bãi.

Không phải là nhà thơ chính hiệu, nhưng Kim Oanh viết nhiều bài thơ mà tôi rất khoái, đây là một trong những bài thành công của Kim Oanh có chỗ đứng riêng, mà không lẫn vào làng thơ. Đoạn kết gây sự tò mò biểu cảm ẩn ý của tác giả...

Thế Sáng (từ CHLB Đức)

 


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu