Người xưa
|
Không dám nhìn ai bước chân qua.
Thẹn thùa má đỏ nghiêng nón lá,
Trinh nữ một đời với người xa.
Vì em đã trọn một lời thề,
Cho dù người đó chưa quay về.
Cho dù người đó còn đi tiếp,
Thỏa sức phong trần với mải mê.
Em là con gái của miền quê,
Lam lũ quanh năm những bộn bề.
Vẫn nhớ ngày xưa mình gánh lúa,
Hai đứa hẹn nhau dưới chân đê.
Anh đưa cho em những trái sim,
Hai đứa nhìn nhau chợt lặng im.
Bầu trời bỗng chuyển sang màu tím,
Môi gọi làn môi, tim gọi tim.
Thế nhỉ người ơi! Nhớ là thôi,
Xóm em, nhớ lắm xóm anh ơi.
Cứ mong đừng hết mùa gánh lúa,
Để gánh hộ nhau đến trọn đời.
Những đồi sim mới lại ra hoa,
Người đã đi xa chẳng ở nhà.
Một mình em đó đi qua ngõ,
Hoa tím cài đầu nhớ người ta.
Tím những đồi sim của nhớ mong,
Tím cả tình em giữ trong lòng.
Tất cả anh ơi là tất cả,
Như nước nhớ nguồn, thuyền nhớ sông.
Trần Minh Hòa (CHLB Đức)