A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Tiếng khóc của người cha mất con nơi xa xứ

Bài viết chia sẻ đầy xúc động của một người cha Việt tại Nga khi mãi mãi mất đứa con yêu dấu, khiến không ít người giật mình nhận ra và trân trọng những phút giây quý giá bên những người thân yêu, bạn bè.



Ba và con

Hôm nay, 20/8/2012 là ngày thứ 9, cháu Võ Namovich Vitali đã đi xa... Không, cháu vẫn quanh quẩn đâu đây. Nó vẫn ngồi ở góc bàn và đang học hè đấy chứ? Hay nó vừa ra ngoài sân chơi với mấy đứa bạn? Có khi cu cậu đi tập kịch ở nhà hát thành phố? À mà không, có lẽ nó còn ngồi ở ngoài bếp, và nốt miếng cơm gạo Việt bằng đôi đũa tập gắp? Nó có đi đâu đâu. Mà có đi đâu thì nhớ về sớm để còn học tiếng Việt nghe con! (Cái điện thoại của con ghi lại giọng nói Việt bập bẹ của con, ba nghe con nói mà thương vô cùng...). À mà không, nó vẫn alô về cho ba từ thị trấn Ramon, thành phố Va-rô-nhet-xcơ quê ngoại đấy chứ? Cuối câu chào bao giờ cũng gửi cho ba một cái hôn thật kêu.

Vitali con trai yêu quý ơi, sao con đi, mãi mãi chẳng trở về?

Để lòng ba hơn trăm ngàn vết dao cắt... Ba sẽ không bao giờ còn được nghe tiếng gọi của con trai yêu dấu thủ thỉ: “papa…” bên tai nữa, Vitali ơi! Có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất con vĩnh viễn? Ba chẳng bao giờ còn được nhìn thấy con cười, con giận dỗi, nghe con khóc, con nói, nhìn con ăn, con ngủ... Mà sao con cứ ngủ hoài vậy con trai ơi! Dậy đi con! Các bác, các chú, các cô, các dì, các anh, các chị, các bạn, các em, bao nhiêu là bà con bạn hữu thân thiết (quen biết lẫn không quen biết), đồng hương Việt Nam trên khắp mọi miền nước Nga quê ngoại và từ quê hương Việt Nam, quê nội của con gửi lời chia buồn thống thiết tới gia đình ta. Ai cũng cầu chúc cho con được siêu thoát ở CÕI VĨNH HẰNG! Hôm nay các bác, các chú, các cô lại đến thăm và mang rất nhiều quà cho con. Ai cũng thương con lắm đó, con trai à! Nước mắt ba đã chẳng còn để khóc con nữa.

Trời ơi, sao Chúa Trời lại nỡ đưa con đi? Sao không đưa ba đi mà lại là con trai bé bỏng - không, một chàng trai mới lớn hãy còn trong trắng, đến cô bạn gái thân nhất cũng chưa kịp có! Vitali ơi, con sẽ chẳng bao giờ được cầm cuốn sách lớp 11 cuối cấp mà con đang háo hức đợi chờ hết hè từ quê ngoại Va-rô-nhet-xcơ trở về Puskino để cùng chúng bạn tới trường lớp nữa!

Ôi con trai bất hạnh của ba! Con là đứa bé sinh ra đã chịu nhiều nỗi bất hạnh. Trên người con có bao nhiêu là vết cắt mổ, những vết cắt như cắt xé lòng ba? Mỗi lần con nằm viện, là mỗi lần lòng ba lại như muối xát. Có một lần lúc 2 tuổi, con vấp ngã, khách qua đường muốn đỡ con nhưng con chỉ muốn ba nâng. Có bao giờ trước lúc đi làm ba không cúi xuống hôn chùn chụt vào cái mông tròn tròn trắng trẻo xinh xinh thơm tho mùi sữa mẹ của con? Con chào đời ba mừng vui bao nhiêu, thì khi con mãi mãi ra đi lòng ba lại đau đớn bấy nhiêu. Xa con một ngày, ba cứ thắc thỏm không yên.

Ba có lỗi với con nhiều lắm, Vitali ơi! Ba đã bao giờ đánh con chưa nhỉ? Có lẽ chưa? Đúng. Chỉ có vài lần ba nóng giận mắng con vì vài cái lỗi nho nhỏ vớ vẩn nào đó của con. Ba ân hận lắm con trai à! Ngày con về quê ngoại, con còn dặn ba: "Ba không mở computer của con đâu nhé!". "Ừ, ba sẽ không mở đâu!". Bởi vì computer của con đã cũ lắm rồi, nó hay trục trặc. Ba vẫn nghĩ, ít bữa nữa con bước vào năm học mới ba sẽ kiếm tiền mua cho con cái mới. Hãy thứ tha cho người cha tội nghiệp mà nặng lỗi với con này nghe con trai! À, ba đã mua cho con một vài thứ chuẩn bị cho năm học mới rồi đấy! Kia kìa, chiếc cặp học sinh kiểu mới màu ghi mà bọn trẻ bây giờ ưa thích. Lại nữa, cả đôi giày thể thao màu trắng tinh khiết như cuộc đời của con hãy còn nằm im trong góc tủ như chờ đợi đôi chân của con trở về.

Ôi, lẽ nào sự thật lại phũ phàng cay đắng đến thế này sao? Lẽ nào sẽ chẳng bao giờ có ngày tựu trường với con trai nữa sao? Noel này con ở đâu? Đón Xuân này ba còn lòng dạ nào vui Tết. Và có lẽ vắng con đời ba sẽ chẳng có ngày nào vui trọn vẹn được nữa đâu con trai ơi! Hôm nay ba giở lại những tấm ảnh chụp cho con từ tấm bé đến giờ mà lệ nhòe, cổ nghèn nghẹn đắng...

Con là một đứa con ngoan, học giỏi, thích khám phá, yêu những con vật nuôi bé nhỏ. Con chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì ở ba. Sao vậy con? Có lẽ con hiểu, bởi con là đứa con thông minh. Ba ân hận vì đã không mang lại cho con cuộc sống thật sung sướng đủ đầy như nhiều đứa trẻ khác. Ba càng có lỗi với con khi chỉ còn 2 tháng nữa là con trở thành một chàng trai 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người, mà con chưa một lần về thăm quê nội - Việt Nam! Những tưởng hè sang năm, con học xong phổ thông, ba sẽ cố gắng kiếm tiền đưa cả nhà về thăm quê một lần. Ba cũng đã 21 năm rồi chưa một lần trở lại quê nhà!


… Con có biết vì sao ba lại đặt tên cho con là Vitali lúc mới chào đời? Bởi lúc mẹ con hỏi: “Đặt tên con trai là gì hả anh?”. Ba bảo, hãy đặt tên là: Vitali, vì có vần “V” – nghĩa là chữ cái đầu của Việt Nam! Ba là Nam thì con trai sẽ là Việt. Vậy đó, để bao giờ con cũng phải nhớ về quê hương Việt Nam, cội nguồn của con. Và mới đây thôi con đã mỉm cười rất thích thú về cái tên “Việt” của mình. Con còn thúc giục ba phải cho con về thăm quê nội, con bảo ba dạy con tiếng Việt Nam. Con còn nói, năm 2014 sẽ thi vào trường MGU học khoa tiếng Việt. Con trai ơi, ba đã muốn đưa cả nhà về thăm quê từ bao lần, nhưng rồi chỉ vì hai chữ “đầu tiên” mà ba chưa thể nào thực hiện được cái ý nguyện rất đơn giản với người khác nhưng lại quá khó khăn với ba! Có lẽ đó là nỗi nhức nhối suốt đời của ba vì chưa làm tròn trách nhiệm với con trai. Hãy tha thứ cho ba nghe con trai!...

Cái tháng Tám thật là bất hạnh đối với ba! 22/8/2006, bà nội con ở Việt Nam ra đi, đúng giữa ngày sinh nhật của ba, mà ba cũng chẳng thể về kịp để gặp bà nội. Đến như ngày ông nội con ra đi: 25/8/1980 (âm lịch) ba cũng chẳng thể nào gặp được! Ba thật là một con người quá bất hạnh khi những người thân lần lượt ra đi mà chẳng bao giờ gặp mặt.

Buổi sáng thứ bảy 11/8 ba còn alô cho con hỏi han ở dưới chỗ bà ngoại con đang đi dạo chơi hay ở nhà, thời tiết nóng hay mưa? Nào ngờ, vào cái buổi trưa ngày chủ nhật 12/8/2012 ác nghiệt ấy, mẹ con điện thoại gấp gáp từ thị trấn Ramon (thành phố Va-rô-nhet-xcơ), giọng nghẹn ngào nức nở không thành tiếng lẫn trong nước mắt: "...Anh ơi...Vitali nó... nó mất rồi!". "Cái gì? Em nói cái gì mà điên rồ vậy hả? Sao lại mất hả? Nói đi, nói nhanh lên!". "...Nó... nó đi... đi tắm sông...". Trời ơi, sao lại thế này hả? Linh cảm của người cha bất hạnh đã không nhầm.

Ba đã từng dặn con bao lần, mùa hè nóng nực cũng chớ có ra sông tắm! Và chính con đã hứa với ba là sẽ không tắm cơ mà! Nếu như cái ngày thứ bảy - 11/8/2012 ba mua vé tàu về xem con thế nào thì có lẽ con đã không gặp chuyện gì? Trong tử vi, số con kỵ sông nước cơ mà! Con vâng dạ. Ba cứ tưởng con nghe lời ba. Ở Mátxcơva có bao giờ ba cho con đi tắm sông đâu, dù sông chỉ cách nhà có 300 mét? Chỉ vì ba sợ!

Trời đất như sụp đổ. Ba như điên, như cuồng, như dại, như phát rồ vì không thể tin, không thể tin được! Làm sao lại có thể tin được cơ chứ? Tại sao lại là con? Mà không phải là ba? Sao ông Trời không đưa ba đi thay con? Ruột gan ba như vạn mảnh dao đâm. Không thể làm sao mà tới đó ngay được khi cha con xa nhau cả ngàn cây số? Suốt đêm xe tắc-xi đưa ba lao đi trong nước mắt, trong nỗi nghẹn ngào vì bất lực. Một nỗi tận cùng của nỗi đau đớn vì mất con - đứa con trai độc nhất mà dẫu có đánh đổi cả cuộc đời, ba cũng sẵn sàng đánh đổi chỉ để cho con. Ba vẫn hy vọng chờ đợi mẹ con sẽ gọi lại khác đi: "Anh ơi, nó đã... được... cứu rồi...". Nhưng không, cái khoảnh khắc đó đã chẳng bao giờ tới, dẫu cho lòng ba luôn hy vọng mong manh. Ba đã gào lên, đã khóc uất lên khi nhìn thấy con trai ra đi... Ba nắm chặt lấy đôi bàn tay con đã trở nên giá lạnh, hôn con tới tấp, mặc cho nước mắt dàn dụa, như ngày xưa ba vẫn hôn con lúc còn bé bỏng.

Dậy đi Vitali con trai ơi! Đất trời như sụp đổ. Con trai yêu dấu nằm kia mà ba không thể làm gì được! Những làn khói từ những nén hương ba vơ vội từ nhà ở tận Pushkino (Mátxcơva) hòa cùng nước mắt mặn chát của người cha đã chẳng còn trẻ nữa. Ba có ngờ đâu ba lại đưa con đi khi mái tóc con trai hãy còn xanh, xanh lắm, Vitali ơi! Cuộc đời của ba liệu có còn ý nghĩa gì nữa khi bên ba đã chẳng còn con trai nữa và con đã trở về bên ông bà nội, ông ngoại và bên Chúa trời...

Ngày con chào đời, Chúa đến với con khi mới còn non tháng mà tiếng khóc oe oe đã vang vang cả nhà thờ Pushkino, hai chân đạp tung toé chậu Nước Thánh mà Đức Cha đã làm dấu ban phước lành cho con với cái tên Thánh là gì... lúc này tâm trí ba cũng chẳng còn nhớ nữa. (Hãy thứ tha cho ba nghe con trai!). Và đêm 13 sáng ngày 14/8/2012 ngày con ra đi, bà xơ già và cha xứ thay mặt Chúa cũng về tiễn con đó, khi con chưa đầy 17 tuổi trăng tròn - thiên thần trong trắng của ba. Lẽ nào con là Thiên sứ của Đức Chúa? Không, ba chẳng muốn con thế, ba chỉ muốn con mãi mãi là con trai bé bỏng của ba mà thôi!

Ngồi bên con cả đêm trường canh giấc ngủ cho con trong căn nhà bà ngoại ở vùng quê nghèo mà lòng ba và mẹ như tan nát. Ba muốn níu kéo thời gian lùi lại để ba được mãi mãi ngắm nhìn con ngủ. Ba hôn lên vầng trán thông minh kia bao nhiêu lần ba chẳng còn nhớ nổi. Có những lúc ba hy vọng con sẽ ngồi dậy, vươn vai... Bởi ba như thấy mí mắt con se sẽ... ba như bị thôi miên vào cặp mắt vẫn còn ngủ với hy vọng dẫu biết là vô vọng.

... Bao nhiêu cuộc gọi từ Mátxcơva, từ Việt Nam xa xôi ngàn trùng của bao người thân quen và cả xa lạ, ngậm ngùi chia sẻ nỗi đau mất mát tận cùng quá bi thương. Ba chỉ biết khóc nghẹn ngào không thành tiếng - những giọt nước mắt đàn ông!

... Những nắm đất lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi lẫn trong nước mắt có hơi ấm từ trái tim chẳng còn trẻ nữa và từ đôi bàn tay của ba, sẽ làm cho con cảm nhận được hơi ấm của người cha đã 17 năm lận đận nuôi con với bao niềm hy vọng. Ba bất lực vì không giữ được con ở bên mình mãi mãi! Vitali con ơi!

... Bao nhiêu người cũng luôn cầu chúc cho linh hồn con được siêu thoát ở CÕI VĨNH HẰNG đó con trai à. Vậy con trai yêu dấu hãy thanh thản mà ra đi, con trai của ba nhé!

Ba muốn nói ngàn lời tạ lỗi, vạn lời cảm ơn những người thân quen đã chia sẻ nỗi đau thương không có gì bù đắp nổi của gia đình ta.

Ba còn nợ với đời, nợ với con nhiều lắm con trai ơi!

Sao con đi, mãi mãi chẳng trở về Vitali ơi!

Hãy tha thứ cho ba nghe con trai, một người cha tội nghiệp và bất hạnh!

Ba của con: Võ Hoài Nam


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu