A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Mưa qua tháp cổ

Thụy lững thững bước lên đồi tháp cổ, thả lỏng ý nghĩ lan man. Đã qua ngày thứ năm của chương trình mười lăm ngày dự trại sáng tác mà đầu óc trống rỗng. Cũng đã đi tham quan, cũng đã gặp gỡ giao lưu, mà mọi ấn tượng chạm vào giác quan chưa đủ bật ra tia lửa để ngồi vào bàn, cầm viết. Lên đến đỉnh đồi, Thụy thả tầm mắt về phía biển.

Nước non ta ngàn dặm. Ừ! Nước non ta ngàn dặm nơi đâu cũng non sông cẩm tú. Thụy chưa đi qua hết. Nhưng nơi đây, bây giờ, vẻ đẹp của non sông, của một vùng đất hiển hiện trước mắt. Dưới ánh trăng mùng Mười dìu dịu, mơ trong, trên nền những chiếc lá được rửa sạch sau cơn mưa khi chiều lấp lánh ngưng đọng những giọt trăng, cho cảm giác như triệu triệu châu ngọc lung linh trong đêm. Trên nền lá ấy, ánh trăng hóa màu xanh ngọc. Màu của huyền ảo, phiêu linh… Và trong cái ánh trăng bàng bạc ấy, mọi sắc màu của thành phố vào đêm sẽ là sặc sỡ dưới kia lại như ngợp trong cái bao la, mông mênh của biển, của trời…

Thụy kéo cao cổ áo. Làn gió đêm luồn qua áo cho cảm giác gai gai lạnh. Chung quanh thật tĩnh lặng. Cảm giác cô đơn lại đến. Thụy nhớ nàng. Nàng đã rời xa anh. Nàng rời xa anh vì tình anh dù sâu nặng cũng không đủ giá trị để mua được tấm vé thông hành đi vào thế giới thực dụng của em. Đã 3 năm rồi. 3 năm đi qua mà mỗi khi nhớ đến cảm xúc vẫn dâng trào làm trái tim anh nhói buốt. Thụy thấy cay cay nơi khóe mắt. Khỉ thật! Lại khóc ư? Người đã xa sao tình chẳng phôi phai. Ai bảo anh hùng không rơi lệ? Chỉ vì chưa đến lúc thương tâm. Huống hồ Thụy chỉ là một nhà văn bình thường.

Thụy rời đỉnh đồi xuống khuôn viên tháp cổ. Ánh trăng bỗng mờ. Và những hạt mưa. Mưa bay bay nhẹ như hơi thở cho đêm thêm sâu… Và … Thụy thoáng rùng mình… Bên chân tháp cổ, dáng một người con gái quay lưng về phía Thụy, mặt nhìn hướng biển. Thụy lại rùng mình bởi một cảm giác rờn rợn xâm chiếm. Một cô gái đơn độc bên tháp cổ vào giấc nửa đêm?… Khi cô gái quay lại cũng là lúc ánh trăng sáng rỡ trở lại, Thụy chợt thấy lòng ấm áp lạ thường. Toàn thân cô gái toát ra một vẻ đẹp xanh xao đến nao lòng, một vẻ đẹp lung linh dưới trăng khuya, tạo một sức hút lạ kỳ với Thụy. Gần như vô thức, Thụy bước đến bên cô gái.

- Anh xin lỗi. Em đừng ngại. Anh những tưởng chỉ mình anh còn ở nơi đây vào giờ này.

- Chào anh – Cô nhoẻn cười – Em vẫn thường lên đây những đêm trăng. Anh… Chắc là anh có tâm trạng gì nên mới chưa về?

Thụy  nhìn cô. Nụ cười làm cô đẹp huyền ảo dưới trăng. Một nét đẹp chỉ có thơ mới gột tả hết được. Thụy khẽ gật:

- Em đoán đúng. À… Anh tên Thụy. Còn em?

- Em tên Diễm. Em ở đây, còn anh ở đâu?

- Anh ở Nha Trang, đến đây tìm cảm xúc để viết văn. Em… em không sợ khi một mình giấc khuya trên đồi vắng, nhất là bên tháp cổ, nơi được xem là linh thiêng?

Cô lại cười. Thụy có cảm giác tất cả những gì có thể gọi là vẻ đẹp của đêm trăng đêm nay có được là để tôn vinh nụ cười của Diễm.

- Vây anh là nhà văn. Em rất vui khi được làm quen với một nhà văn. Anh trai em cũng là người viết văn.

- Em vẫn chưa nói vì sao đến một mình nửa đêm trên đồi tháp cổ?

Cô gái lại quay qua hướng biển, nhỏ nhẹ:

- Khi chỉ còn một mình, em muốn tất cả biển trời sông núi, quê hương này là của em. Tất cả là của em… Nhưng đêm nay, anh lại chia mất của em một nửa rồi.

A! Một ý tưởng ngồ ngộ, hay hay… Khuôn mặt trông nghiêng của cô càng xinh lạ. Thụy đoán cô chưa quá hai mươi tuổi. Ý muốn gần gũi, thân thiết, chia sẻ bùng lên thôi thúc Thụy. Nhưng anh chưa kịp tỏ thái độ thì Diễm quay lại nói:

- Em phải về. Thôi chào anh. Rất vui được làm quen với anh.

Thụy thấy hụt hẫng. Anh nắm tay Diễm xiết nhẹ.

- Anh tiếc bây giờ phải xa em. Để anh tiễn em xuống đồi. Tối mai mình gặp lại nhé!

Diễm nhìn anh. Ánh mắt cô trong veo lạ thường.

- Anh đừng tiễn em. Tối mai gặp lại. Thôi em về.

Diễm quay đi. Thụy nhìn theo những bước chân cô. Một cảm giác bồng bềnh trong anh như ngấm men say.

Trăng Mười Một đã lên gần đỉnh đầu, Thụy ngồi bên chân tháp cổ chờ Diễm. Chờ đợi và chờ đợi. Lý trí anh bảo là cô không đến, nhưng trái tim anh bảo cô sẽ đến. Miên man trong đợi chờ, ý nghĩ anh nhảy cóc từ việc này đến việc khác… Anh lại nhớ nàng. Nơi thành phố này, anh đã gặp nàng. Bên chân tháp cổ một chiều mưa, anh và nàng trao nhau nụ hôn đầu mà quên mất sự linh thiêng nơi đất thánh. Nàng đẹp như một vũ điệu của nữ thần Apsara. Tình yêu của nàng đưa anh đi qua những vùng đất thánh, đi từ sự già nua của những lối mòn phồn thực trở về khởi nguyên của sự sinh sôi. Để anh hiểu kích cỡ của hạnh phúc không có số đo. Và cũng để rồi anh cảm nhận nỗi đau không có đối tượng để so sánh. Ôi! Tình yêu ơi tôi muốn chóng quên em/ Sao như sóng vỗ hoài không dứt/ Được khổ vì em cũng là hạnh phúc/ Tình xa rồi vẫn nỗi nhớ cho nhau… Ký ức như luồng điện xuyên thốc qua tim nhói buốt. Thụy hít một hơi thật sâu, nén lại, cố đưa ý nghĩ rời xa ký ức về sự đợi chờ…

- Anh chờ em lâu lắm phải không? Em xin lỗi!

Thụy giật mình, quay lại. Diễm. Anh nắm tay Diễm.

- Lâu và rất lâu. Nhưng em đã đến. Ngồi xuống đây đi em.

Diễm ngồi xuống bên Thụy. Đêm thật tĩnh lặng. Trước mặt hai người là ngôi tháp cổ sừng sững, trầm mặc dưới ánh trăng. Thụy cảm nhận sự huyền ảo như một thứ quyền năng toát ra từ tháp cổ bảng lảng trong không gian chung quanh, khiến anh thấy mình bé nhỏ và bình an bởi sự che chở. Anh choàng tay ôm vai Diễm kéo nhẹ sang anh. Diễm không phản ứng. Cô ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh.

- Anh đang trải qua chuyện tình buồn phải không anh?... Anh đừng hỏi vì sao em biết nhé.

- Đúng em ạ. Nhưng bây giờ anh có em – Thụy bóp nhẹ vai Diễm.

Ánh trăng vụt tối mờ. Mưa rây hạt. Diễm nói:

- Mình mau xuống quán trống dưới kia trú mưa đi anh.

Quán trống. Thụy nghe mưa rơi lộp bộp trên mái bạt… Không có thời gian. Không còn giới hạn. Chỉ còn hòa hợp và tan loãng, nồng ấm và say ngợp trong vòng ôm xiết chặt…

- Anh… em trao cho anh tất cả. Đây là lần đầu...

- Anh biết. Diễm. Anh thương em lắm. Em nán lại với anh.

- Em phải về. Nhà em sắp có giỗ. Em còn nhiều chuyện phải lo.

Diễm so vạt áo. Thụy giành cô cài khuy. Những chiếc khuy chưa sờn. Diễm nhìn Thụy. Anh thấy hai giọt nước long lanh nơi khóe mắt cô. Niềm thương dội lên trong lòng, anh ôm chặt Diễm.

- Anh thương em lắm. Tối mai mình gặp nhau em nhé. Hay em để anh đưa em về nhà cho biết nhà, để sáng mai anh đến thăm gia đình em.

- Đừng anh. Đừng đến nhà và cũng đừng đưa em về. Mai em còn bận. Khi nào em muốn gặp anh, tự anh khắc biết.

Và mỗi đêm anh đều một mình lên đồi tháp cổ những mong gặp lại Diễm. Anh không gặp Diễm nhưng cảm xúc của sự hòa hợp vẫn như đang dâng hiến thật ngọt ngào. Những câu thơ chợt bật ra trong nỗi nhớ: Cõi tình bao mùa tan hợp/ Thời gian chưa kịp xếp vần/ Chia xa để còn gặp lại?/ Bên kia là chốn thiên đường?...

Đã gần ngày mãn trại, nỗi mong nhớ Diễm càng thêm thúc bách một lần gặp trong Thụy. Sau điểm tâm buổi sáng, một bạn văn trong đoàn nói với Thụy:

- Hôm nay nhà mình làm giỗ đứa em gái. Mình mời Thụy trưa lại nhà uống ly rượu.

Nhà của bạn ở dưới chân đồi tháp cổ. Thắp nén nhang trước bàn thờ tưởng người quá cố, Thụy sửng sốt nhìn bức ảnh thờ. Diễm!... Tay anh run run cắm nhang vào lư, mắt nhìn như dán lên khung ảnh. Trí anh đang phi nước đại, đầu óc muốn nổ tung với câu hỏi: Ai?! Là ai?! Sao có người lại giống người quá vậy?

- Em gái mình đó. Nó chết khi mới mười tám tuổi, chưa kịp có người yêu. Cái chết thương tâm mà dũng liệt… Nó rất đẹp, đẹp nức tiếng cả một vùng… Trong một trận càn, bọn quỷ sống muốn bắt sống để làm nhục nó… Nó chống trả đến viên đạn cuối cùng… Nó dành viên đạn cuối cùng cho lũ giặc rồi dùng dao đâm vào tim, không chịu lọt vào tay địch.

Thụy nhìn lại khung ảnh. Anh chợt nhớ lời nói sau cùng của Diễm: “Khi nào em muốn gặp anh, tự anh khắc biết”. Anh hỏi bạn:

- Em anh tên gì?

- Diễm.

Phụng Tú/ (Theo baohaiphong.com.vn)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu