A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Dấu xưa xe lôi ở Châu Đốc

Hình ảnh xe lôi, biểu tượng của lục tỉnh Nam kỳ xưa, nay chỉ còn lại ở Châu Đốc, thị xã đầu nguồn giữa hai con sông Tiền Giang và Hậu Giang chảy vào đất Việt. Cùng với thời gian, xe lôi miền Tây Nam bộ biến mất ở Cần Thơ, Hậu Giang, Long Xuyên... vốn xưa kia đi vào văn chương, nhạc, họa với hình ảnh thân thương bình dị, đại diện cho tầng lớp lao động bình dân đậm đặc sắc màu “miền Tây”.

Châu Đốc được ví như cái rốn văn hóa của Tây Nam bộ. Mảnh đất phù sa châu thổ, địa linh nhân kiệt này đón lũ lành đầu tiên ở đồng bằng sông Cửu Long, hội tụ cả núi lớn, sông rộng, miệt vườn trù phú, đời sống văn hóa tâm linh đầy màu sắc. Về Châu Đốc có thể đi dạo bằng thuyền cùng lúc thưởng thức đờn ca tài tử trên sông Hậu; ghé xóm nhà bè đông đúc nổi tiếng của ngư dân nuôi cá da trơn trên sông và trên hết là sự nhàn nhã ngắm phố phường trên chiếc xe lôi bình dị của người dân nơi đây.

Còn gì thú vị hơn khi mỗi chiều xuống được thong thả với một người chở xe lôi hiền lành để được ngồi trên chiếc xe không gắn động cơ dạo ven bờ sông Hậu.

Phố thị lặng yên dưới tiếng bánh xe nghiến trên đường đều đều, đó là lúc những tia nắng cuối ngày hắt xuống mặt nước đỏ, gió nhẹ và cảnh sắc êm đềm, làm mềm cả những cảm xúc. Là lúc hình như hai bờ sông Hậu vắt ngang qua thị xã đầy chặt những gia đình mang trẻ nhỏ ra hóng gió. Ai đó, chàng trai miền Tây mải miết bỏ xe lôi, ngóng sang phía Châu Giang, nơi những làng Chăm đang vọng tiếng chuông Thánh đường. Phải về Châu Đốc để sống chậm. Đó là lý do mỗi lần  tới thị xã ven sông này một cuốc xe lôi ra bờ sông vào lúc hoàng hôn đều thấy chiều xuống thật chậm, một ngày trôi đi cũng thật chậm.

Xe lôi còn tồn tại ở Châu Đốc bởi nơi này vẫn còn là một phố thị bình dân. Riêng lễ hội Vía Bà mỗi năm đã kéo du khách từ khắp nơi đổ về, số lượng tương đương bằng số khách du lịch của cả miền Tây Nam bộ mỗi năm. Lúc đó không cậy nhờ xe lôi để di chuyển thì không biết đi lại ra sao. Đội quân xe lôi làm cho Châu Đốc bớt ồn ào tiếng động cơ, cũng làm cho phố có một cái vẻ thanh bình mà dân thành thị xô bồ vốn ao ước. Thị xã cũng nhỏ bé, đường phố kiểu cũ, vỉa hè cũng nhỏ. Xe lôi là phương tiện đi lại hợp lý nhất những lúc muốn xuôi ngược phố phường.

Ở qua một ngày ở Châu Đốc bỗng nhiên nhiễm thói quen của người bản xứ, cái gì cũng chầm chậm thôi, không ồn ào, không hấp tấp. Tháng 7 mưa dầm, nhưng trên đường phố thị xã Châu Đốc vẫn không vắng những chiếc xe lôi đầy khách ngược xuôi. Xe lôi Châu Đốc không có mui che nên trời mưa khách được phát một miếng che bằng nilon trông rất thi vị. Vào mùa vía Bà ( tháng 4 âm lịch) và các rằm lớn, hàng chục nghìn du khách hành hương đổ xô về Châu Đốc là mùa làm ăn của cánh xe lôi.

Dù đắt khách, họ không tăng giá mà bản thân còn cố gắng phục vụ tốt hơn ngày thường. Đạp xe lôi là nghề của cơ bắp, không cần học vấn, vốn liếng nhưng giữa cuộc mưu sinh cơ cực các bác tài sống với nhau rất tình cảm. Mỗi khi vắng khách, dân bến xe lại có dịp hàn huyên chuyện đời, chuyện nghề, chia sẻ bao nỗi lo toan trong cuộc sống./.

(Theo vnexpress.net)

 

 

 


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu