A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Tháng Mười Hai

Đã thấy hơi lạnh tràn về trên phố mỗi sớm mai, đã thấy cuốn lịch trên tường mỏng dần đi theo ngày tháng. Thì, cho dù có bận rộn để hoàn thành kế hoạch của năm, cho dù có đang mải miết chinh chiến vì áo vì cơm, cũng có đôi lần lòng chùng xuống... 

Vì ngoài kia, tháng 12 đã lấp ló đâu đó, trên vệt nắng vàng nhạt đầu ngày, trong cơn gió se se mỗi sáng, trong những đêm lành lạnh một mình.

 (Ảnh minh họa - st)

Trong đời người, có hai thứ rất mơ hồ, nhưng chắc chắn rất khó quên, đó là âm thanh và mùi hương. Những ngày của tháng 12 mang mùi hương gợi nhắc, êm đềm và lãng mạn. Cái mùi hương làm nhớ những gì xưa cũ đã qua. Để bất chợt một sáng tháng 12, thấy giật mình, dáo dác kiếm tìm vì mùi hương trong gió quen thuộc quá. Biết đâu chừng, trong đám đông ấy…

Tháng 12 là những đêm khó ngủ, nằm đếm thử đêm dài bao nhiêu. Chợt nghe tiếng nhạc từ xa vẳng tới, hiu hắt, mộng mị “mùa Noel đó, anh dắt em vào tình yêu”, mà xao xác, mà nát tan. Căng tai mà nghe, cảm giác xa xăm cứ vọng về, thật gần. Nhỏ xíu vậy thôi, bài hát cũ rích, vậy mà xui khiến hoang phí cảm xúc quá chừng.

Và ký ức tháng 12. Điều mà bỗng dưng, sớm mai thức giấc tự nhiên nhớ như in. Nhớ những cơn mưa không biết bao giờ ngừng, xám xịt đến tận chân trời. Nhớ những chiều ẩm ướt, tan học về trên những con đường quê. Nhớ những đêm hun hút gió, ngồi mơ mộng những ngày mai tươi sáng. Nhớ cái âm ấm của bàn tay tìm một bàn tay, trong một ngày thiệt lạnh, mắt lấp lánh sáng. Nhớ khuôn mặt áp vào khuôn mặt, trong một góc nào đó, của cái đêm cuối tháng 12 mờ ảo… Tất cả giờ cứ hiện về trong tim, thương làm sao!

Tháng 12 của bây giờ, ra phố, đèn hoa ngợp trời. Không khí lễ hội như ùa vào từng ngóc ngách. Đèn nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng. Nhạc huyên náo khắp các con phố. Khúc nhạc Giáng sinh, khúc ca mừng năm mới. Người người như tất bật hơn, để chạy đua với thời gian. Lòng người như hào sảng hơn để buông bỏ, để dọn mình. Để đón chờ những điều mới mẻ phía trước. Tháng 12, cứ như một nốt lặng của năm, cho dừng lại, cho soi rọi những ngày tháng ròng rã đã qua, rồi bước tiếp.

Tạo hóa cũng khéo lắm. Cứ tháng 12 là đẹp. Trời đẹp. Nắng đẹp. Hoa lá đẹp. Và cả con người. Những chàng trai tháng 12 mạnh mẽ, phóng khoáng và chân tình. Những cô gái tháng 12 thì đa tình, lãng mạn và xinh xắn. Nên tháng 12, được gọi thêm là mùa cưới. Xưa, cứ hay thắc mắc, chẳng phải yêu là cưới sao, hà cớ gì lại cần đến mùa? Thì ra, người ta đôi khi cũng tìm một lý do, để cho ra kết thúc. Thì yêu đủ rồi. Tìm hiểu đủ rồi. Ái ân cũng đủ rồi. Chọn cái tháng lành lạnh, huyên náo, lãng đãng đó, để về với nhau. Để rồi bao năm sau, có chuyện để nhắc rằng, tháng 12 năm ấy…

Rồi một chiều ngồi trong góc quán quen. Bên cạnh là tiếng cười trong vắt của bạn. Lẩn thẩn nhìn nắng rơi trên thềm đầy lá. Loay hoay nhẩm tính đời mình, trong 11 tháng của năm. Những được mất sao bỗng nhẹ hều. Đôi khi, được uống một ly cà phê thơm nồng, được thấy lòng vẫn bình an, trong một chiều phố xá ồn ã, đó đã là niềm vui.

Chào nhé, tháng 12...

Theo Đoàn Tâm/https://www.phunuonline.com.vn/


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu