A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Tôi và hắn

Chúng tôi chạy ào đến với nhau... đất dưới chân như có gì chới với. Dòng sông Luộc con sóng vỡ òa tung bọt trắng... áp vào đôi bờ như nghe tiếng âm thanh thì thầm rất lạ của bãi ngô non đang tuổi vào thì... Sông cứ chảy... cứ chảy... trong một cảm xúc miên man tiết trời đầu hạ...

Ảnh minh họa 

Chẳng biết vì sao? Kiếp trước tôi có nợ hắn không? Mà kiếp này, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gặp hắn.

Tôi nhớ... buổi đầu gặp mặt, không phải bằng xương bằng thịt mà chỉ qua mấy bức hình vẹo vọ trên trang. Nhìn hắn không có gì đặc biệt, cái dáng gầy guộc khắc khổ phong trần... mái tóc như có ai quét vôi toàn phần từ A đến Z. Cái mặt câng câng phớt đời từng trải tôi trộm nghĩ, cái mặt này rất đáng ghét không thể chơi được?

Thời gian trôi đi. Tôi và hắn thỉnh thoảng tiếp nhau trên những trang viết. Phải công bằng mà nói, văn thơ của hắn có cái gì đó rất lạ và đặc biệt, đọc thấy thấm, thấy như có cái mấu bám vào lòng người, phải suy phải nghĩ mới hiểu phần nào ý tứ hắn... Có những bài hắn viết rất vô lý tôi cảm thấy thằng cha này bịa quá quắt nhưng lại hóm hỉnh. Tôi hỏi hắn: Lão viết bài này ý tứ thế nào nói mụ nghe mụ thấy vô lý lắm. Hắn trả lời nhát gừng: Hiểu được thì hiểu không hiểu được thì đêm nằm ôm cột nói cột nó bảo... Nghe mà tức điên người!

Đúng là cái lão già thật đáng ghét... đáng ghét...

Kiếp số con người ta thật trêu ngươi, trong bụng tức hắn lắm nhưng cứ mở máy ra ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ phải vào trang hắn trước, nhiều khi hai ba ngày không thấy đăng bài là lại thấy trong người như còn thiếu điều gì. Thật lạ... thật lạ... tôi tự hỏi chả nhẽ...?

Không thể thế được?

Không thể được. Hắn sao xứng?

Tôi và hắn ở hai đầu thái cực như nước với lửa không thể nhập với nhau được. Cái hình dáng ấy ngày tháng cứ dần khắc sâu vào tâm trí tôi. Rồi một ngày hắn nhắn tin cho tôi. Hắn nói: Mụ có đôi "dao cau " biết nói. Chém vào đá đá vỡ. Chém vào nước nước bốc hơi. Nếu chém vào lão già ế vợ... nó đếch chết, không tin mụ cứ thử coi. Nghe hắn nói vậy ruột gan tôi cũng ấm ức mà sâu thẳm trong lòng thấy hắn thật quỷ quái nhưng rất đàn ông vậy là hắn không chịu nịnh mình, rồi xem tôi sẽ trị cho hắn biết tay.

Con tạo xoay vần cho tôi và hắn làm bạn với nhau chia sẻ cho nhau những lúc vui buồn trong cuộc sống trong những bài viết hàng ngày. Tôi nhớ có lần khi ấy tôi còn khờ lắm. Hắn thử tôi đủ điều. Hắn nói hắn không có lương lậu gì cả, cuộc sống hắn rất khó khăn, hàng ngày hắn thường đi bốc gạch thuê chỉ là mấy chục ngàn. Nghe vậy ruột tôi như thắt lại, tôi thương hắn lắm, vóc dáng gió thổi bay làm việc lam lũ như vật thật khổ cho hắn. Tôi bảo sao lại làm những việc ấy có đáng bao nhiêu tiền đâu. Hắn nói: Tôi đi làm để tiết kiệm tiền thăm mụ, tôi nhất thiết phải gặp bằng được mụ, nếu không gặp được thì chết không nhắm mắt. Nghe hắn nói vậy chân tay tôi bủn rủn, gan mật như có ai đang đốt lửa... tôi ứa nước mắt...

Như một phép lạ cái gì đến rồi sẽ đến hết sức tự nhiên con người không thể cưỡng lại. Tôi cũng là con người và cũng phải theo quy luật đó. Tôi đón hắn buổi trưa trời tháng năm như đổ lửa, thời tiết Bắc bộ có cái gì đó rất đặc biệt mặc dù nắng rất gay gắt nhưng tâm trạng tôi rất hưng phấn, cái hồi hộp xen lẫn cái khát khao chờ đợi cộng với cái tò mò xem bộ mặt thực của hắn ra sao. Tôi cố tình ra muộn để cho hắn có cái cảm giác đợi chờ nó dài như thế nào. Hắn đầu trần không mũ nón gì, đeo cái túi trên vai hướng mặt vào làng, bước đi bước lại có lúc hắn ngồi lên cái cọc tiêu ven đường ngay ngã ba đê. Tôi nhìn hắn rất rõ... tôi có cảm giác như hắn cũng đang hướng vào tôi, bước chân tôi chao đảo, người nóng ran. Tôi hiểu rất rõ cái cảm giác như mình bay trong mơ bồng bềnh... bồng bềnh... khi hắn cất tiếng: Mụ ơi! Mụ... ơi...

Tôi bừng tỉnh. Chúng tôi chạy ào đến với nhau... đất dưới chân như có gì chới với. Dòng sông Luộc con sóng vỡ òa tung bọt trắng... áp vào đôi bờ như nghe tiếng âm thanh thì thầm rất lạ của bãi ngô non đang tuổi vào thì... Sông cứ chảy... cứ chảy... trong một cảm xúc miên man tiết trời đầu hạ. Hắn là vậy... mãi mãi vẫn là hắn trong kí ức buổi giao mùa đất Hưng Hà quê tôi.

Trần Thị Uyên (theo huongquenha.com)


Tin liên quan

Tin tiêu điểm

noData
Không có dữ liệu